*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến thần Côn Luân vội vàng đẩy Thiên Hành Kiện đến trước mặt Chung Mục Tú: “Ông Chung, đây là con trai tôi, Thiên Hành Kiện.”
“Khoảng thời gian trước, căn cơ của thắng bé bị nổ tung, nhưng trong cái rủi có cái may, trong cơ thể thắng bé sản sinh ra một loại khí."
“Đó chính là tiền thân của khí kình vương giả.
"Nói cách khác, chỉ cần thằng bé có linh thạch, dù chỉ một viên thôi cũng có thể bước lên hàng ngũ của cường giả cấp Vương.
“Vì vậy, tôi muốn xin ông Chung tặng cho chúng tôi một viên linh thạch."
Chung Mục Tủ hơi ngạc nhiên: “Sao ông biết tôi có linh thạch?”
Chiến thần Côn Luân vội nói những suy đoán rằng kẻ phản bội ăn trộm tài sản mà chính anh ta trông coi là người môn phiệt Chung Tự sắp xếp vào.
Chung Mục Tú mim cười: “Ừm, ông đoán được tám mươi, chín mươi phần trăm rồi đấy.
"Quả thật tôi có thể lấy được linh thạch.
Chiến thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện vô cùng vui mừng: “Mong ông Chung có thể giúp đỡ chúng tôi, tặng chúng tôi một viên linh thạch.”
Chung Mục Tú nói: "Linh thạch do linh khí của trời đất tạo thành, vô cùng quý giá, là bảo vật của quốc gia.
“Ngay cả tôi cũng không không dễ dàng lấy được linh thạch.
“Ông mở miệng ra là bảo tôi tặng linh thạch cho ông, có phải không chân chính quá rồi không?”
Chiến thần Côn Luân vội nói: “Tôi nguyện dâng toàn bộ tài sản của mình ra để đổi lấy một viên linh thạch từ ông Chung."
Đợi đến khi lấy được linh thạch, Thiên Hành Kiện có thể đạt đến cấp Vương.
Hai vương giả liên thủ, đủ để lên mặt ở Đại Hạ. Đến lúc đó, muốn bao nhiêu của cải mà chẳng
được.
Thậm chí có thể tạo ra mấy nhà họ Thiên luôn.
To gan!
Không ngờ Chung Mục Tú lại nổi giận: “Tài sản Thiên Gia của tôi lên tới bạc triệu, giàu nứt đổ đổ vách.
“Chứt gia sản đó của Thiên Gia nhà ông, tôi chẳng thèm đặt vào mắt.
“Ông dùng chút tài sản đó của Thiên Gia nhà ông sỉ nhục tôi sao?”
Chiến thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện bị dọa đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vội vàng quỳ xuống: “Không dám, không dám!”
thứ."
nữa.
"Là tôi không biết ăn nói, xin ông Chung tha
Chung Mục Tủ hừ lạnh một tiếng, không nói gì
Chiến thần Côn Luận dè dặt nói: “Xin hỏi ông Chung muốn chúng tôi dùng cái gì để đổi lấy linh thạch?”
Chung Mục Tú liếc mắt nhìn Thiên Hành Kiện: “Cậu tới đây.
Thiên Hành Kiện run lập cập bỏ tới cạnh Chung Mục Tú.
Chung Mục tủ bóp vai Thiên Hành Kiện, gật đầu: "Ừm, quả thực là một mầm giống tốt “Nếu như lấy được linh thạch, đúng là có thể
đạt đến cấp Vương.”
"Hai người các người là cường giả cấp Vương, cho dù đến môn phiệt Chung Tự, cũng có thể xem là ở sức mạnh bậc trung.
Thần kinh Thiên Hành Kiện run rẩy.
Hai cường giả cấp Vương, ở thế giới bên ngoài chính là sự tồn tại có thể đánh bay toàn thế giới.
Nhưng trong miệng Chung Mục Tú, ở nhà họ Chung thì chỉ là “Sức mạnh bậc trung” mà thôi.
Môn phiệt Chung Tự khủng bố đến vậy!
Chung Mục Tú nói tiếp: “Gần đây, nhà họ Chung có một hoạt động lớn, gọi là kế hoạch xuống núi.
“Tôi muốn mời hai người tham gia vào kế hoạch xuống núi của nhà họ Chung chúng tôi, hai người có hứng thú không?”
Cái gì cơ!
Trái tim Chiến thần Côn Luân đập kịch liệt.
Nhà họ Chung đã lánh đời bao nhiêu năm lại muốn xuống núi!
Môn phiệt đã lánh đời nằm giữ sức chiến đấu của một quốc gia. Nếu như bọn họ xuống núi thì nhất định có thể
tạo nên sóng gió trên toàn thế giới luôn. Thậm chí có thể thay đổi tình hình thế giới! Hành động này không thể nói là không lớn. Chiến thần Côn Luận hơi do dự. Các cụ có câu gần vua như gần cọp.