Rốt cuộc có bao nhiêu thứ quý giá được cất giấu trong gia đình môn phiệt Chung Thị, Ngay cả linh thạch mà Chung Thiên Thanh cũng không để vào mắt.
Diệp Huyền Tần bỗng nhiên nổi lên ý định cướp sạch môn phiệt Chung Thị.
Một bên, Độc Lang và Sát Lang cũng nhận ra điều này, Hai người dùng đôi mắt nóng bỏng của mình để nhìn môn phiệt Chung Thị, hai mắt của bọn họ phát sáng, thậm chí chảy nước bọt và vẻ mặt vô cùng tham lam.
Bọn họ hận không thể lập tức vọt vào, sau đó cướp sạch môn phiệt Chung Thị không còn một mống.
Nhìn phản ứng của đám người kia, Da đầu của Chung Thiên Thanh tê dại. Ông ta nhận ra mình đã nói lỡ miệng.
Đám người kia là một bọn cướp vô cùng tham lam, ông ta nói với bọn họ rằng trong nhà của mình có rất nhiều thứ quý giá thì bọn họ không mơ ước mới là lạ.
Lúc này, trong đầu của Chung Thiên Thanh chỉ có một cách: Đồng ý tất cả điều kiện của bọn họ, ông ta chỉ hy vọng nhanh chóng đuổi được bọn cướp này đi mà thôi!
Chung Thiên Thanh nói: “Mặc dù lúc ấy Chung Mục Tú trộm linh thạch của cậu.”
“Nhưng cậu cũng phá hủy cửa đá của nhà họ Chung, giết rất nhiều người của nhà họ Chung chúng tôi, thậm chí bao gồm cả hai vị cường giả cấp Vương.”
“Chúng ta cũng coi như huề nhau.” “Tốt nhất là cậu nhanh chóng rút lui…”
Diệp Huyền Tân: “Hừ, tôi đến đây chấp hành pháp luật như bình thường thôi, nhưng người của ông chặn tôi lại, cản trở việc chấp hành pháp luật, dựa theo pháp luật của Đại Hạ thì tôi có quyền “hành động trước, báo cáo sau”.”
“Bọn họ bị trừng phạt đúng tội, sao có thể xem là huề nhau được.”
Độc Lang nói: “Anh, bọn họ biết mình đã sai lầm, nhưng hiện tại lại không chấp nhận điều đó, vậy thì chúng ta cũng không cần nhiều lời với bọn họ nữa.” “Trực tiếp vọt vào trong, cưỡng chế chấp hành pháp luật là được.”
Sát Lang cũng tán thành: “Đồng ý” Hắc Bao Công: “Không ý kiến.”
Cả ba người họ nhìn vào bên trong cánh cổng của môn phiệt Chung Thị kèm theo nước bọt chảy ròng ròng.
Một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ dâng lên từ trong trái tim của Chung Thiên Thanh.
Nếu đám cướp này cưỡng chế xông vào, Chung Thiên Thanh dám chắc mình có thể đuổi đối phương ra, Nhưng những thứ quý giá của nhà họ Chung sẽ bị đánh cắp một ít.
Chung Thiên Thanh rất bất lực, ông ta chỉ có thể thỏa hiệp: “Thần Soái, cậu nói thử một phương án giải quyết đi.”
Diệp Huyền Tần trả lời: “Tôi có ba yêu cầu.”
“Thứ nhất, mọi nơi trên đất nước này đều là đất của vua. Nhà họ Chung nằm trong biên giới của Đại Hạ, vì vậy tôi có tư cách tùy ý ra vào môn phiệt Chung Thị.”
“Thứ hai, môn phiệt Chung Thị phải nộp lên một phần báu vật và công pháp, đây được xem như là bồi thường cho việc linh thạch bị mất trộm”
“Thứ ba, môn phiệt Chung Thị phải giao chiến thần Côn Luân đang bị giam lỏng ra đây!”
“Chiến thần Côn Luân bị giam lỏng ở môn phiệt Chung Thị từ bao giờ?” Vương giả ngoại môn áy náy nói: “Là đệ tử ngoại môn Chung Mục Tú giam lỏng chiến thần Côn Luân ở nhà họ Chung.”
Chung Thiên Thanh nói: “Hừ, cái tên vô dụng Chung Mục Tú này toàn làm những việc vô dụng.
“Tôi có thể đưa chiến thần Côn Luân đến tận cửa cho cậu.”
“Có điều, tôi không thể đồng ý với yêu cầu thứ nhất và thứ hai của cậu.”
“Bồi thường cho số linh thạch đã bị lấy trộm có thể tương đương với số tài sản mà chúng tôi sở hữu.”
Thật là thích nói giỡn, Cho phép Diệp Huyền Tần ra vào môn phiệt Chung Thị một cách tùy ý, Những báu vật và công pháp của môn phiệt Chung Thị còn có thể giữ được hay sao?
Tất cả sẽ bị anh trộm đi. Còn có, mỗi một món báu vật và công pháp của môn phiệt Chung Thị đều quý báu hơn linh thạch rất nhiều.
Dùng báu vật và công pháp của nhà họ Chung để bồi thường linh thạch, chuyện này thật quá đáng. Độc Lang nói: “Anh, chúng ta đừng nhiều lời với bọn họ nữa, trực tiếp đánh nhau đi.”
“Lần này phải khiến cho nhà họ Chung đổ nhiều máu hơn.”
“Được rồi, em nghe nói nhà họ Chung còn có một loại công pháp tuyệt đỉnh.”
Sát Lang: “Đồng ý.”
Hắc Bao Công: “Không ý kiến.”
Chung Thiên Thanh: “…”
Mọi người đều biết tiếng lòng của bọn cướp Diệp Huyền Tần nói: “Chung Thiên Thanh, ông phải hiểu rõ một chuyện, hiện tại tôi không phải đang thỏa thuận điều kiện với ông, mà đây là mệnh lệnh.”
“Nếu ông không đồng ý thì tôi chỉ có thể cưỡng chế chấp hành pháp luật.”