Chiến Thần Phong Vân

Chương 1549



Hửm?

Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Huyền Tần nhìn qua vị quân y già, thứ mà anh kị nhất chính là người khác xem trung y là tà y.

Bị Diệp Huyền Tần trừng mắt nhìn, vị quân y già liền đơ tại chỗ.

Vừa nãy ông ta cảm giác như mình đã rơi xuống kẽ băng, lạnh từ đầu đến chân.

Đó là ánh mắt mà con người nên có sao?

Không, đó rõ ràng là ánh mắt của thần chết. Chàng trai trẻ này chắc chắn không phải là người bình thường.

Nhân lúc vị quân y già còn đang ngây ngốc, Diệp Huyền Tần đã đến bên cạnh chiến thần Công Luân thực hiện Thiên La Thập Tam châm.

Đợi đến khi vị quân y già đó bình thường trở lại nhìn thấy tay nghề châm cứu của Diệp Huyền Tần càng bất ngờ hơn chỉ có thể nghẹn họng đứng nhìn.

Cách châm cứu này thật quen mắt.

Ông ta đã từng thấy qua trên mạng, đây rõ ràng là cách châm cứu của Thiên La Thập Tam châm.

Cách châm cứu độc quyền của thần soái Chẳng lẽ người trước mặt này là thần soái sao?

Còn có thuộc hạ của anh, trông có vẻ giống với Độc Lang trong đội cảm tử Vua Sói. Thần Soái, không nghi ngờ gì nữa chàng trai trẻ này chính là Thần Soái.

Vị quân y già lập tức cảm thấy tay chân mềm nhũn, ôi trời ơi, vừa rồi ông ta đã từ chối Thần Soái ư, thậm chí còn nói thẳng ra trung y là tà thuật, chạm vào điều cấm kị trong lòng Thần Soái.

Đây là tội chết đó.

Hai chân ông ta mềm nhũn, quỳ xuống đất.

Những quân y y tả khác vẫn chưa nhận ra Diệp Huyền Tần là Thần Soái, họ vẫn còn đang nghi ngờ tại sao vị quân y hìa lại quỳ xuống trước chàng trai trẻ này.

Dưới sự chữa trị tích cực của Diệp Huyền Trân, chiến thần Côn Luân đã mở miệng ói ra một ngụm máu từ trong cơn hôn mê. Huyết áp của ông ta cũng đã hồi phục lại như thường, sắc mặt cũng chuyển biến tốt lên không ít.

Trông có vẻ sẽ tỉnh lại nhanh thôi.

Đám người vây quanh tấm tắc khen ngợi, không thể ngờ tới trung y lại hiệu quả như vậy, có thể biến hủ bại thành thần kì.

Diệp Huyền Tần cất ngân châm đi, nói với vị quân y già: “Ông đứng dậy đi.”

Vị quân y già dập đầu nói: “Vừa nãy không biết là Thần Soái đến nên đã dẫn đến nhiều sai sót, mong Thần Soái bỏ qua!”

Cái gì? Thần Soái!

Đám người bỗng chốc vỡ òa.

Người này là Thần Soái, anh trẻ như thế nhưng y thuật lại quá cao siêu Hơn nữa lúc nãy vị quân y già đã nhiều lần nói năng vô lễ nhưng Thần Soái lại không tức giận chút nào.

Sự quyết đoán này đúng là của nhân tài kiệt xuất!

Đám người cũng quỳ xuống theo.

Diệp Huyền Tần xua tay: “Không sao, tôi không trách ông, đứng lên đi.”

Những người khác đều đứng dậy nhưng vị quân y giả vẫn quỳ lạy anh.

“Thần Soái, tôi bị oan, xin Thần Soái hãy giải oan giúp tôi.”

Diệp Huyền Tần cau mày: “Hửm, có gì oan uổng cử việc nói ra.

Không ngờ rằng chữa bệnh còn chữa ra được một án sai. Vị quân y già nói: “Thần Soái, tôi có một đứa cháu, hai mươi tuổi, võ công điêu luyện.

“Nó là một võ sĩ, vốn dĩ sẽ tham gia cuộc thi võ thuật năm nay dốc sức vì nước nhà.

“Nhưng không ngờ rằng có một đám người cản trở cháu trai tôi tham gia cuộc thi võ thuật, mong Thần Soái sẽ giúp đỡ chính nghĩa.

Cái gì!

Diệp Huyền Tần tức giận.

Cuộc thi võ thuật cũng giống như học sinh thi đại học vậy, đều vì kế hoạch lớn của quốc gia. Vua chúa qua các triều đại đều xem trọng cả thi văn và thi võ, người gian lận sẽ giết không tha.

Nhưng bây giờ lại có người dám thẳng thừng nhúng tay vào chuyện thi võ, cản trợ thí sinh tham gia cuộc thi võ thuật, đúng là phản nghịch!

Diệp Huyền Tẫn tự mình đỡ vị quân y già dậy: “Ông cứ yên tâm đi.”

“Tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này đến cùng, trả lại công đạo cho cháu ông cũng như hàng ngàn hàng vạn các sĩ tử khác.”

Vị quân y già cảm động rơi nước mắt: “Vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của Thần Soái.”

Khụ khụ khụ!

Chiến thân Côn Luân tỉnh lại sau một trận ho kịch liệt.

Vị quân y già lại kinh ngạc lần nữa, bệnh nhân gần như có thể chết bất cứ lúc nào trong mắt họ không những được Thần Soái ổn định bệnh tình thậm chí còn tỉnh lại trong thời gian ngắn, đúng là Hoa Đẳng tái thế.