“Ông Chung còn đang bế quan, bây giờ vẫn chưa tiện ra đây gặp khách, cho nên mới kêu tôi đến đón tiếp anh.”
Diệp Huyền Tân: “Ồ, nếu đã như vậy, tôi cũng không gặng ép Chung Thiên Thanh nữa.”
“Anh, không có tư cách ngồi ngang hàng với tôi”.
“Đứng rót trà!”
Con mẹ nó…
Khóe miệng Chung Cảnh Hạo co quắp, thiếu chút nữa mắng ra khỏi mồm.
Có điều, phải nghĩ cho đại cục, hắn ta vẫn là cố nén lại lửa giận, ngoan ngoãn đứng dậy.
“Anh Diệp, đây là cây Đại Hồng Bào mà Nhà họ Chung tôi trân quý cả mấy trăm năm nay.”
“Trà này chỉ có Môn phiệt Chung Thị tôi mới cất giữ với số lượng ít ỏi, bên ngoài không có đâu nhé.”
“Bình thường chúng tôi chỉ dùng để đón tiếp những vị khách tôn quý nhất thôi.”
“Thần soái, ngài là khách quý của Môn phiệt Chung Thị tôi, có tư cách dùng trà này.”
Thật hay giả vậy?
Ông Sở nhận lấy bánh trà cây Đại Hồng Bào từ trong tay Chung Cảnh Hạo, dùng sức ngửi ngửi.
Chung Cảnh Hạo: “Đương nhiên là thật rồi.”
“Nói ra thì, cây Đại Hồng Bào này còn có một đoạn điển cổ nữa.”
“Chuyện bắt đầu từ cuối thời…….… “Là thật đấy!” Ông Sở vô cùng kích động, sắp khóc cả ra: “Thật sự là cây Đại Hồng Bào.”
“Thật là trăm năm khó gặp một lần, Nhà họ Chung có tâm rồi.”
“Mau pha đi mau pha đi Diệp Huyền Tần cạn lời, ông Sở này cũng con mẹ nó thật không có tiền đồ, một miếng bánh trà đã mua được ông ta. Chung Cảnh Hạo: “Vâng.”
“Vậy chúng ta ta pha trà, vừa nói chuyện điển cổ Đại Hồng Bào.”
Chung Cảnh Hạo gọi một nghệ sư trà chuyên nghiệp đến rửa trà, pha trà, còn hắn ta lại kiên nhẫn kể lại điển cổ bánh trà này cho mọi người.
Diệp Huyền Tần càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm, luôn có cảm giác Chung Cảnh Hạo đang cố ý kéo dài thời gian.
Hơn nữa từ đầu đến cuối, anh đều không gặp mấy người Nhà họ Chung, Nhà họ Chung bình thường náo nhiệt tưng bừng như chợ phiên, nay lại quạnh quẽ đến lạ thường.
Chung Canh Thiên nhất định là đang giữ chân mình!
Diệp Huyền Tần đập bàn đứng dậy: “Chung Cảnh Hạo, lá gan anh thật lớn.”
“Anh đang cố ý giữ chân chúng tôi?”
“Bây giờ tôi ra lệnh, bảo Chung Thiên Thanh lăn ra đây gặp tôi.”
Mục đích thật sự bị vạch trần, Chung Cảnh Hạo có hơi chột dạ.
Có điều, hắn ta vẫn cố tình ra vẻ bình tĩnh nói: “Thần soái, lời này là sao?”
“Tôi chỉ đơn thuần là hiểu khách, nhiệt tình tiếp đón các vị, sao lại thành giữ chân các vị …
Lời còn chưa nói xong, Diệp Huyền Tần đột nhiên tung ra một đấm.
Quả đấm còn chưa chạm đến Chung Cảnh Hạo, nhưng kình khí bên trên quả đấm đã vững vàng đập vào ngực Chung Cảnh Hạo.
Chung Cảnh Hạo lập tức bị đánh bay đi, cuối cùng va hỏng bức tường, rơi trên mặt đất lại trượt đi mấy trăm mét mới dừng lại.