Cô không để tâm đến cơn đau, nơm nớp lo sợ nói: “Mấy người đến đây làm gì?” “Tôi… tôi đã nộp phí bảo kê rồi.”
Đám người của Chó Đen thô lỗ xông vào phòng: “Sợ cô em ở nhà một mình thấy cô đơn cho nên các anh đến chơi cùng em. “Đi pha trà, rồi phục vụ các anh cho tốt vào. Nếu không các anh sẽ ngâm cô em thay trà đấy.”
Ha ha ha!
Tiếng cười sang sảng khiến da đầu cô run lên. “Không được, bé Quân.” Từ Lam Khiết vội xông vào phòng bảo vệ con.
Diệp Niệm Quân đang ăn bánh bao và bánh trá xanh, thấy đám người của Chó Đen, cô bé không kim được run rẩy. Đám người của Chó Đen đã để lại ám ảnh tâm lí cho cô bé.
Nhìn gì mà nhìn!
Chó Đen trừng mắt nhìn Diệp Niệm Quân: “Đồ dã chủng chỉ xứng ăn đồ bỏ đi.”Cô bé không chịu lép vế nói: “Các người là người xấu.” “Hãy ra khỏi nhà tôi ngay hoặc tôi sẽ báo cảnh sát.”
Ha ha ha! sát”
Đám người của Chó Đen kiêu ngạo cười ầm lên: “Báo cảnh sát? Mày bảo đi tạo xem.” “Đồn cảnh sát đo tạo mở đấy.”
Diệp Niệm Quân cầm điện thoại lên thật.
Tút!
Con bé báo thật Chó Đen tức giận, xông đến định dạy dỗ con bé. Lúc này Từ Lam Khiết xông đến, ôm lấy Diệp Niệm Quân xin lỗi Chó Đen. “Xin lỗi Chó Đen, trẻ con không biết điều, anh đừng để bụng.” “Bây giờ tôi sẽ đi pha trà.
Nói xong, cô ôm con đi ra ngoài: “Bé Quân, đến nhà thím Vương hàng xóm chơi một lúc đi.” “Mẹ có việc phải bàn bạc với các chủ.
Chó Đen sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của Từ Lam Khiết, anh ta liếc nhìn đàn em, tên đàn em lập tức cản hai mẹ con lại. “Con bé còn nhỏ, để nó ra ngoài một mình nhỡ lạc thì sao?” “Nếu cô đi pha trà thì chúng tôi giúp cô trông con là được.”Vậy…
Cô thấy do dự. Chó Đen tức giận nói: “Sao nào, không tin chúng tôi à?” “Chúng tôi làm việc, bắt nạt trẻ con làm gì?”
Cô không còn sự lựa chọn nào khác, đành buông con xuống. Diệp Niệm Quân còn nhỏ, chắc đám người này không vô nhân tính đến mức bắt nạt một đứa trẻ đâu nhỉ?
Cô đi pha trà trong phòng.
Lúc pha xong đi ra ngoài, thì sợ đến mức tim suýt chút nhảy ra ngoài.
Đám người đó đã bao quanh Diệp Niệm Quân, một tên còn cầm dao chỉ vào đỉnh đầu của Diệp Niệm Quân.
Choang!
Cốc trà rơi vỡ toang, cô mất hồn mất vía nói: “Chó Đen… mấy người đang làm gì vậy?” “Xin các anh… xin các anh tha cho bé Quân.” “Nó còn nhỏ, các anh đừng hại nó.”
Diệp Huyền Tần không rõ sống chết, chỉ còn Diệp Niệm Quân là lí do để cô tiếp tục sống.
Nếu con bé có mệnh hệ gì thì cô sống không bằng chết.
Chó Đen cười lạnh nói: “Ai nói chúng tôi định làm hại nó?” “Chúng tôi chỉ muốn chơi trò chơi với con bé thôi.”
“Tên của trò chơi là, không thấy mẹ đâu nữa”
Có ý gì?
Cô mờ mịt không rõ.
Chó Đen vứt cho cô một sợi dây thừng: “Yên tâm đi, cô chết rồi thì chúng tôi sẽ đưa con bé đến viện phúc lợi xã hội, sẽ không để nó lang thang đầu đường xó chợ đâu.”
Cái gì!
Thân mình cô run rẩy.
Đám người của Chó Đen, lấy tính mạng con cô để ép cô tự sát.
Bọn chúng không phải là người mà, đến câm thú cũng không bằng.
Giọng nói của cô run rẩy: “Chó Đen, chúng tôi…
chúng tôi sẽ rời khỏi đây, tôi đảm bảo sẽ không bao giờ quay lại “Xin anh đấy, tha cho chúng tôi… xin anh đấy…”
Chuyện liên quan đến tính mạng của Diệp Niệm Quân, cô chưa từng thấy sợ hãi đến vậy.