Trên đường tới, anh biết thuộc hạ của mình, đảm người Độc Lang, Sát Lang, Hắc Bao Công, ông Sở, Bất Chí sau khi bất tỉnh nhân sự ở trong đại chiến quốc phủ đã bị người của Chiến thần Côn Luân mang đi, tung tích không rõ, không rõ sống chết.
Vì vậy anh phải quân đoàn Thanh Long phân công nhau ra hành động, truy tìm tung tích đám người kia.
Theo chỉ dẫn của lão trưởng thôn mà tới đây. Bây giờ Diệp Huyền Tần đã trở lại đỉnh phong, vào Tuyệt Đỉnh cảnh, một người thắng trăm triệu quân đội hùng hậu, không cần thiết mang theo tùy tùng. Xa xa, Diệp Huyền Tần nghe thấy tiếng đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết và tiếng rên rỉ trong nhà Từ Lam Khiết thuê.
Đồng thời, anh còn mơ hồ cảm giác được, nơi đây lại có kình khí Âm Ti dành riêng lưu lại.
Chết tiệt, mình đã tới chậm một bước, đã xảy ra chuyện.
Là người Âm Ti tới quấy rối?
Diệp Huyền Tần tăng thêm tốc độ.
Đi tới cửa, đi vào trong xem, Diệp Huyền Tần nhất thời như bị sét đánh, người mất thăng bằng, đầu óc trống rỗng.
Trong sân, khắp nơi trên đất là đống hỗn độn, hai nhóm người chiến đấu túm tụm lại, máu nhuộm đỏ cả mặt đất.
Vợ của anh Từ Lam Khiết đang nằm lạnh như băng trên sàn nhà, máu, lan tràn quanh thân cô một mảng lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô được máu chiếu rọi, càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người, đẹp đế có một không hai A!
Diệp Huyền Tần đau lòng đến rống giận! Lúc này, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ. Đó chính là giếtTiếng rống giận này chứa sát khí vô tận, làm dọa sợ mọi người trong nhà.
Bọn họ chỉ cảm thấy khí lạnh từ bên ngoài cơ thể rót vào trái tim, ngũ tạng lục phủ tựa như bị đông cứng.
Đám người Chó Đen sửng sốt, tiện đà muốn trốn theo bản năng!
Diệp Huyền Tần lập tức hạ lệnh: “Ngăn bọn họ lại, không giết người”
Không thể để cho cho lão trưởng thôn giết bọn họ, Diệp Huyền Tần muốn đích thân báo thù!
Tốt!
Lão trưởng thôn vâng một câu, vội vội vàng vàng đi ngăn cản đám người Chó Đen. Diệp Huyền Tần cất bước dài, vọt tới bên cạnh Từ Lam Khiết, ôm lấy cô. “Lam Khiết, Lam Khiết, mau tỉnh lại.” “Xin lỗi, là anh đã tới chậm…
Từ Lam Khiết chậm rãi mở mắt ra, khi phát hiện là Diệp Huyền Tần tới, khóe miệng cô miễn cưỡng nặn ra vẻ mỉm cười: “Anh… Còn sống…
Diệp Huyền Tần rơi lệ trong nháy mắt.
Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa động tới chỗ thương tâm. Từ Lam Khiết nhẹ nhàng nâng tay, cô muốn lau khô nước mắt cho Diệp Huyền Tần. Tuy nhiên, tay nâng lên một nửa, lại rơi trên mặt đất, thân thể Từ Lam Khiết mềm nhũn, không có động tĩnh nữa.
AI Lam Khiết, em không thể chết được, anh kiên quyết sẽ không để em chết.
Diệp Huyền Tần luống cuống tay chân móc thiên la thập tam châm ra, thi triển Tục Mệnh Châm, kéo dài tính mạng cho Từ Lam Khiết.
Sau đó, lại móc ra một viên hoàn hồn đan cho Từ Lam Khiết dùng, tạm thời khóa sinh cơ của cô lại.
Sau đó, anh cẩn thận từng li từng tí ôm Từ Lam Khiết lên giường.
Anh không biết, mình cứu cô có tác dụng hay không, có thể cứu sống Từ Lam Khiết hay không.
Anh ngồi xổm người xuống, nhặt dao găm từ trong vũng máu lên. Máu rất ấm áp, tuy nhiên, đạo găm | lại lạnh lẽo không gì sánh được.
Con dao găm này nhuộm máu của Từ Lam Khiết, anh muốn lấy máu của đám người Chó Đen để đem tế con dao găm này.