*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Độc Lang rón ra rón rén đi tới, khuôn mặt thèm nhỏ dãi nhìn Hồ Vương "Anh, nhìn con mèo nhỏ bây giờ thật đáng yêu "Có thể đưa cho em làm thú cưỡi được không. Ý tư của Diệu Huyền Tần sâu xa nở nụ cười: "Có gì không thể "
Nếu như Độc Lang có thể hàng phục được Hồ Vương thì thực sự không thể tốt hơn.
Nhưng nếu không hàng phục được, cũng không tồn thất gì
Tôi gì không thử
Độc Lang cực kỳ vui mừng,
Làm nóng người đi về phía Hồ Vương: "Con mèo nhỏ tướng quân tới rồi. "Yên tâm, sau này tao sẽ cố gắng thương mày."
Grür!
Hồ Vương gào thét liên tục.
Diệp Huyền Tầm có thể cảm giác được ý của nó,Vừa xong, nó rất không vui vì Độc Lang gọi nó là con mèo nhỏ,
Thứ hai, Hổ Vương chính là vua của muôn loài, làm sao có thể làm vật cưỡi của người khác.
Diệp Huyền Tần nói: "Các người một người một hổ, ai là chủ nhân ai làm đầy tớ, phải xem bản lĩnh của hai người."
Độc Lang nhảy lên một cái, bò lên lưng Hổ Vương, hưng phấn dị thường: "Con mèo nhỏ, cha!"
Grừr gru!
Hổ Vương gào thét liên tục, không ngừng nhảy lên lăn lộn, xông tới núi Thần, nỗ lực hất Độc Lang xuống.
Độc Lang gắt gao ôm lấy cổ Hổ Vương, hai chân quặp vào bụng nó, thậm chí há mồm cắn vào lỗ tại nó, như giòi trong xương, chết không hé miệng.
Grir gru!
Hổ Vương tức điên, đá đá lung tung.
Diệp Huyền Tân không để ý tới hai người,
Mà là dặn dò chiến thần Côn Luân nói: "Chiến thần Côn Luân, làm phiền ông mang Lam khiết từ khu vực cấm của Lương Yên đến nơi này dưỡng thương.
Được!
Chiến thần Côn Luân rời đi.Diệp Huyền Tần dặn dò lão trưởng thôn nói: "Lão trưởng thôn, phiền ông dẫn quân đoàn Thanh Long dọn dẹp chiến trường."
Được!
Lão trưởng thôn lập tức dẫn quân đoàn Thanh Long, đi thanh lý hiện trường.
Diệp Huyền Tần lại quay đầu dặn dò đám người Tham Lang vừa giết sói của ông Sở: "Tới đỉnh núi Thần chữa thương, mau chóng khôi phục thực lực." "Rõ!" Mấy người lập tức leo lên ngọn núi Thần, tận dụng linh đan dược liệu và linh khí trên ngọn núi Thần để bồi bổ thân thể.
Dặn dò xong mọi việc,
Diệp Huyền Tần mới đi tới chỗ Thập Điện Vương Minh, Vương Lập Thành.
Vương Lập Thành vẫn bị dính chặt trên vách núi. Nước Tử Linh đã tiêu hao lực lượng sinh mệnh lực của ông ta,
Ông ta bây giờ suy yếu hơn cả ông già bảy mươi tuổi,
Đến sức lực để thoát ra khỏi khe đá cũng không có.
Ông ta cố gắng dùng nốt chút sức lực cuối cùng, nói: "Cậu... cậu tốt nhất là giết tôi đi!" "Bằng không, chỉ cần tôi còn có một hơi ở, tôi... Tôi nhất định sẽ chém chết cậu!"
Diệp Huyền Tần không có đáp lại, chỉ là móc ra
Thiên La Thập Tam Châm, châm cứu mấy chỗ huyệtvị cho ông ta.
Anh cũng không phải lấy tính mạng của Vương Lập Thành,
Chỉ là phong tỏa thực lực và sức sống của ông ta.
Cứ như vậy,
Ông ta không thể triển khai võ thuật, công kích người khác.
Cũng không đến nỗi sức sống nhanh chóng mất đi, dần dần héo úa đến chết.
Nói cách khác,
Bây giờ Vương Lập Thành chính là một người sống thực vật, mặc cho người ta định đoạt.
Vương Lập Thành tức điên, chửi bậy liên tục. "Tôi đường đường là Thập Điện Vương Minh, sao có thể chịu đựng nhục nhã này!" "Họ Diệp kịa, nếu cậu còn là đàn ông, để cho tôi chết thoải mái!" "Võ giả, thà chết không chịu nhục."
Chát
Diệp Huyền Tần không nói hai lời tát cho ông ta một bạt tại: "Câm miệng cho ông đây.