*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay sau đó, hai cỗ khí tức bốc lên không trung, trời đất náo động tối sầm, gió nổi lên, mưa to như trút nước.
Trước mắt Diệp Huyền Tần trong phút chốc sáng
Có người có thành tựu tuyệt vời,
Hơn nữa còn là hai vị.
Linh lực ở đây tác dụng quá lớn đối với võ giả.
Diệp Huyền Tần đang buồn bực, là ai lại có thành tựu Tuyệt Điện như vậy,
Chỉ thấy hai đạo thân ảnh từ trên trời hạ xuống, hạ xuống bên người Diệp Huyền Tần.
Chính là Độc Lang cùng với Hổ Vương.
Một người một con hổ, thương tích khắp người, máu tươi bao phủ cả người,
Trên người không còn miếng thịt nào còn nguyên ven.
Thế nhưng, hai vị có thành tựu Tuyệt Điện, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ tự động khôi phục của cơ thể,
Cũng không nhìn ra chút cảm giác mệt mỏi nào,
Ngược lại mặt đầy hưng phấn.
Đây là thứ gì chứ
Đây là lần đầu tiên người của Quản ti Linh nhìn thấy Hổ Vương,
Bọn họ đều bị dáng người to lớn chổ Vương dọa
SỢ.
Độc Lang cưỡi ở trên người Hổ Vương, mặt đầy kiêu ngạo nói: "Anh, em không làm anh thất vọng rồi haha."
Diệp Huyền Tần vui vẻ yên tâm cười, tâm trạng tồi tệ vừa rồi cũng bị quét sạch: "Đừng nói với tôi từ tối hôm qua đến bây giờ, cậu vẫn một mực ở thuần hóa Hổ Vương nha."
Độc Lang nói: "Chuyện đó là đương nhiên rồi." Diệp Huyền Tần cảm khái một câu,
Trong thiên hạ, cũng chỉ có Độc Lang mới có da thịt dày như vậy, kiên trì như vậy nên mới có thể sống sót trước Hổ Vương.
Không chỉ thuần hóa được mà còn có thành tựu Tuyệt Điện cùng với Hổ Vương,
Lần này thu phục ngọn núi Thần, Độc Lang là người được lợi lớn nhất.
Độc Lang bỗng nhiên chú ý tới Quản ti Linh,
Kinh ngạc nói: "Ủa? Mấy người không phải người của Quản ti Linh sao?" "Lý Lặng, ông dẫn người tới chỗ này làm gì?"Lý Lặng nói: "Theo lệnh mà làm việc, tiếp quản ngọn núi Thần."
Con mẹ nó chứ!
Độc Lang không chút nghĩ ngợi, tức miệng mắng to: "Người của chúng tôi liều sống liều chết mới đánh hạ được ngọn núi Thần, vô số người, toàn quân của chúng tôi thiếu chút nữa đã chết hết." "Mấy người cái gì cũng không làm, vậy mà lại muốn tiếp quản ngọn núi Thần từ trong tay chúng tôi, cướp lấy thành quả lao động của chúng tôi?" "Mẹ nó chứ ông còn dám nói một câu nữa thì tôi sẽ chặt cái đầu chó của ông."
Tính khí của Độc Lang còn nóng nảy hơn Diệp
Huyền Tần,
Mằng Lý Lặng còn ác hơn Diệp Huyền Tần mắng.
Thế nhưng,
Không ngờ là,
Diệp Huyền Tần không ngăn lại Độc Lang, nói: "Được rồi, nếu bọn họ có lệnh của quốc gia thì để cho bọn họ tiếp quản ngọn núi Thần đi."
A?
Không chỉ Độc Lang nghe đần độn,
Mà những thứ người trong quân đoàn Thanh Long cũng đều sững người.
Tình huống gì đây?
Mới vừa rồi, Diệp Huyền Tần cũng vì chuyện tiếp quản ngọn núi Thần mà định hạ thủ giết Lý Lặng.
Vậy mà sao bây giờ lại phải chắp tay nhường lạingọn núi Thần.
Ngay cả Lý Lặng cũng vô cùng hoài nghi là mình nghe lầm.
Độc Lang không cam lòng nói: "Anh, anh sao vậy?" "Vì giành được ngọn núi Thần này, em đã bỏ ra bao nhiêu đâu phải anh không biết"
Diệp Huyền Tần mắng: "Đủ rồi." "Lệnh quốc chủ, không thể làm trái."
Độc Lang không biết làm sao, thế nhưng cũng không nói gì nhiều.
Lý Lặng tranh thủ cho kịp thời cơ, nói: "Thần Soái, việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng tôi phải tiếp quản ngọn núi Thần phải tiến hành kiểm điểm với linh hồn ở trên núi." "Làm phiền cho phép chúng tôi lên núi.
Diệp Huyền Tần gật đầu: "Tùy tiên.”
Lý Lặng vội vàng dẫn người đi tới ngọn núi Thần.
Nhưng Hồ Vương không vui,
Nó một tiếng gầm thét về phía Diệp Huyền Tần, chất vấn anh đây là ý gì?
Diệp Huyền Tần giải thích: "Hổ Vương đại nhân, thật xin lỗi." “Ngọn núi Thần này chúng tôi cũng không muốn chắp tay nhường cho người khác. Thế nhưng chúng tôi không đắc tội nổi đối phương, chỉ có thể tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.