*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ti trưởng của Quản ti Linh lại giao dịch với người của Âm Ti
Đại Hạ của tôi rốt cuộc tổn thất bao nhiêu linh dược rồi!
Diệp Huyền Tần nói: "Quăng ông ta vào đại lao, trông coi nghiêm ngặt. "Dạ!" Quân đoàn Thanh Long mang Lý Lặng rời đi.
Chân của tôi, chân của tôi...
Lý Lặng đau đớn la lên.
Nếu như bây giờ xử lý vết thương, tay gãy chân gãy cũng có thể lành được.
Thế nhưng, quân đoàn Thanh Long sẽ không cho ông ta có cơ hội như vậy.
Lý Lặng chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội bình phục từ trôi qua trước mắt. "Lão trưởng thôn, chiến thần Côn Luân, mấy người theo tôi đuổi theo Hổ Vương." Diệp Huyền Tần phân phó nói.
Rõ a!Diệp Huyền Tần lại xoay người dặn dò Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, ở nơi chờ anh." "Anh muốn đuổi theo tung tích người của Âm Ti." Từ Lam Khiết tuy chỉ hiểu biết lơ mơ về "Âm Ti",
Thế nhưng cũng biết Âm Ti là kẻ thù chung của Đại Hạ, Diệp Huyền Tần phải đi diệt trừ nghịch tặc của Đại Hạ,
Cô đương nhiên gật đầu đáp ứng.
Diệp Huyền Tần nói: "Tiểu Quân Quân bị kẹt ở Âm Ti, anh nhất định sẽ theo Bì Ảnh, tìm được chỗ đóng quan của Âm Ti, cứu Tiểu Quân Quân ra."
Từ Lam Khiết gật đầu một cái, chỉnh sửa quần áo của Diệp Huyền Tần một chút: "Em chờ các anh bình yên trở về!"
Di!
Ba người Diệp Huyền Tần không ở lại thêm nữa, một đường đuổi theo hướng mà Hổ Vương rời đi.
Ba người bay nhanh một đường,
Đuổi theo ước chừng tầm hai ngày hai đêm,
Vẫn không thấy bóng dáng Hổ Vương.
Điều này khiến cho Diệp Huyền Tần có chút sốt ruột,
Hoài nghi rằng có phải bản thân mình đã đuổi theo sai hướng rồi không.
Cũng may buổi trưa ngày thứ ba,
Diệp Huyền Tần cuối cùng cũng gặp được Độc
Lang và Hổ Vương.Lúc này, Độc Lang và Hổ Vương đang co rúc ở một cái ổ ở trong núi nghỉ ngơi.
Thấy Diệp Huyền Tần, Độc Lang hết sức hưng phấn: "Anh, mọi người có thể tìm được rồi." "Mẹ nó buồn chết em rồi, đã ba ngày rồi mà em vẫn chưa được nói chuyện với ai cả."
Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu: "Báo cáo tình huống một chút đi." Độc Lang nói: "Bóng người kia rất cẩn thận, mỗi một đoạn đường đi đều phải dừng lại quan sát, đề phòng bị người khác theo dõi." "Vì để không bị đối phương phát hiện, chúng em chỉ có thể dừng lại, quan sát đối phương."
Diệp Huyền Tần đưa mắt nhìn lại,
Phía trước là vừa nhìn đã thấy hoang dã vô tận, cái gì cũng không thấy được, chớ nói chi là một cái bóng.
Hôm nay, bọn họ chỉ có thể dựa vào Hổ Vương ngửi hơi thở của bóng dáng, theo đuổi tung tích đối phương.
Diệp Huyền Tần nói: "Đối phương đi theo hướng Bắc sao?”
Độc Lang gật đầu: "Không sai." "Quả nhiên là đi về hướng bắc, trong khoảng thời gian đó em không phát hiện ra nó đi theo hướng nào khác.”
Chiến thần Côn Luân nói: "Phía trước không phải là chiến khu Bắc Cương hay sao?""Đây chính là nơi đóng quân của Thần Soái ngài đó." "Cái bóng này thuộc phân bố của Âm Ti, chẳng lẽ trú đóng ở ngoài nơi đóng quân của ngài."
Độc Lang nhất thời vui vẻ: "Ha, anh đừng nói, anh ta đúng thật là đi Bắc Cương." "Nơi đây cách chiến khu Bắc Cương xa chưa đến ngàn dặm." "Đám chó này dám bố trí chúng ta ở nơi đóng quân, tự tìm đường chết!"
Diệp Huyền Tần: "Tiếp tục theo dõi, nhất định không thể bứt giây động rừng." "Tiểu Quân Quân có thể ở bên trong nơi bố trí cho bóng dáng!"
Nhắc tới điều này, Độc Lang vô cùng giận dữ: "Con chó Âm Ti, cháu gái của ông đây sao có thể để tụi mày kho dễ chứ?" "Tiểu Quân Quân, cứ việc yên tâm, hôm nay cho dù chú chết cũng phải kéo Âm Ti chịu tội thay."
Móng vuốt Hổ Vương bỗng nhiên vỗ cái mông của Độc Lang một cái.
Độc Lang vừa định nổi giận thì Hổ Vương đã gấp gáp chỉ chỉ hướng phía Bắc.
Độc Lang: “Anh, bóng người kia lên đường rồi."
Diệp Huyền Tần: "Đuổi theo!"
Đoàn người ở phía sau đuổi theo đến tận cùng cũng không buông!