Chiến Thần Phong Vân

Chương 171



Hạ Mộng nói: “Trên hóa đơn ghi rõ anh đã mua nhẫn kim cương trị giá tận tới ba tỷ rưỡi, đó là của anh phải không, Chu Việt.”

Ba tỷ rưỡi!

Cả hiện trường vang lên một giọng nói rét lạnh!

Điều này đúng thật là do Chu Việt mất não thật rồi, đem tận tiền tỷ đi mua nhẫn kim cương.

Chu Việt vội vàng cười khanh khách nói: “Không sai, đó chính là hóa đơn của tôi.”

“Tôi định không muốn nói ra giá của nó, nhưng không ngờ tờ hóa đơn lại bán đứng tôi rồi.”

Tuyết Hoa cảm động suýt khóc: “Anh Việt, anh đối xử với em tốt quá, cám ơn anh.”

Chu Việt cười nói: “Rồi, rồi.”

Hạ Mộng lại bỗng nhiên thốt ra: “Haizzz, chờ chút, tôi nhìn lầm, đây không phải là ba tỷ rưỡi, chỉ là ba triệu rưỡi thôi.”

“Tôi nhìn lộn con số giá tiền rồi.”

Ba triệu rưỡi thôi sao?

Mọi người nghi hoặc nhìn Chu Việt.

Chu Việt sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh: “Không phải, đây không phải hóa đơn của tôi? Rõ ràng tôi mất tận mười triệu….”

Nói đến đây anh ta mới ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng bịt miệng lại!

Vãi chưởng!

Tuyết Hoa với dì cả tức phát điên!

Chính miệng Chu Việt thừa nhận nhẫn kim cương trị giá mười triệu chỉ là hàng giả.

Đây chính là coi hai người họ như kẻ đần độn mà lừa mà!

“Anh đi chết đi!” Tuyết Hoa giận dữ hét vào mặt anh ta.

Chu Việt lúng túng, xấu hổ vô cùng, hận không tìm một cái lỗ để chui xuống.

Trên gương mặt Hạ Mộng lộ vẻ cười gian xảo.

Trên thực tế, hóa đơn này là giả.

Cô chỉ vừa mới nghe được đám người Chu Việt này vừa tranh nhau sỉ nhục Diệp Huyền Tần, cho nên lấy tờ hóa đơn giả này bêu xấu họ thay cho Diệp Huyền Tần.

Hạ Mộng nói: “Ngài Diệp Huyền Tần, cô Từ Lam Khiết, vậy thì tôi không quấy rầy bữa cơm của hai người nữa.”

“Tôi đi trước đây, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”

Diệp Huyền Tần gật đầu.

Đi đến cửa, Hạ Mộng lại đột nhiên nói: “Chu Việt, anh có cần phòng thấp hơn phòng VIP nữa không? Không cần nói, tôi sẽ trả lại cho anh.”

Tuyết Hoa chợt nhớ đến điều gì đó, vội hỏi: “Quản lý Hạ Mộng, phòng VIP cấp cao này là do ai đặt vậy?”

Hạ Mộng nói: “Đương nhiên là ngài Diệp Huyền Tần đặt rồi, làm sao thế?”

Sự thật quá rõ ràng!

Chu Việt chỉ đặt phòng thường phòng VIP cấp một.

Còn phòng VIP cấp cao thì chính là do Diệp Huyền Tần đặt!

Trước kia là Chu Việt có sự nghiệp rạng danh, chứ không phải là Diệp Huyền Tần như mấy người họ nói!

Chu Việt cùng lắm chỉ là một đại gia nửa mùa bị người ta bóc thôi.

Bây giờ bầu không khí trong căn phòng ngột ngạt đến cực điểm.

Cả dì cả và Tuyết Hoa đều hận không thể ăn tươi nuốt sống được Chu Việt.

Cuối cùng vẫn là bà ngoại lên tiếng giải vây bầu không khí lúng túng này: “Ăn cơm đi đã, những chuyện khác để sau rồi hẵng nói.”

Nói xong, còn vui vẻ nhìn Diệp Huyền Tần.

Xem ra đứa cháu rể này sự nghiệp còn rộng mở nhiều lắm.

Quá tốt rồi!

Nhưng vào đúng lúc này, di động của Diệp Huyền Tần vang lên.

Là Chu Tuấn Bình gọi.

Chu Tuấn Bình: “Này lão Diệp, tôi với Linh Thu vừa đến khách sạn Thủy Cung rồi, mà cậu đang ở chỗ nào thế?”

Diệp Huyền Tần: “Đến phòng VIP cấp cao đi.”

Chu Tuấn Bình: “Được rồi, tôi tới ngay đây.”

Cúp điện thoại, Từ Lam Khiết tò mò hỏi: “Anh còn mời khách nào nữa sao ạ?”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừm, họ sẽ đến đây ngay thôi.”

Không lâu sau, có người gõ cửa.

Diệp Huyền Tần lên tiếng “Vào đi.”

Chu Tuấn Bình và Chu Linh Thu cũng đến.

Chu Việt liếc mắt phát hiện ra Chu Linh Thu, lập tức sợ run người.

Mẹ nó chứ, sao Chu Linh Thu lại đến đây!

Xong phim, bây giờ chuyện bắt cá hai tay sắp bị bại lộ rồi.

Đúng lúc đó, Chu Linh Thu cũng phát hiện ra Chu Việt.

Vẻ mặt cô ấy vô cùng ngạc nhiên: “Anh Việt, sao anh lại ở đây?”

Chu Việt lắp bắp đứng dậy: “Anh… anh…”

Tuyết Hoa tò mò hỏi: “Chu Việt, em chưa nghe nói anh có một cô em gái nha, vì sao cô ấy lại gọi anh là anh Việt.”

Chu Linh Thu vội vàng giải thích: “Tôi không phải là em gái anh ấy, tôi chính là vị hôn thê của anh ấy.”

“Hôn thê á!” Tuyết Hoa hét lên: “Chu Việt, con mẹ nó anh lại còn có cả hôn thê cơ à!””