*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một câu nói của ông ta là có thể thuận lợi đưa đám người Thiên Ma Vương đi vào Linh Quản Ti.
Tất cả linh vật của Linh Quản Ti.
Đều đề cho đám người Thiên Ma Vương tùy ý sử dụng.
Nhưng.
Linh vật của Linh Quản Ti đều không phải hàng tươi mới.
Cho dù là chất lượng hay số lượng đều không bằng được một phần mười linh vật trên Núi Thần.
Điều này khiến cho Thiên Ma Vương cực kỳ không vừa lòng
Vì để lấy lòng Thiên Ma Vương.
Diệp Hiền Tần liền yêu cầu Lý Lặng đi về phía Núi Thần để hái những linh được trân quý tươi mới nhất đem về.
Điều này khiến Lý Lặng khó xử: “Cậu Diệp, cậu thế này là làm khó tôi rồi. “Núi Thần kia không thuộc về khu vực quản lý củaLinh Quản Ti thôi, tôi không có quyền chi phối linh vật trên Núi Thần” “Vả lại chiến thần Côn Luân đang trông coi Núi Thần lúc này có ý thù địch với tôi rất dữ dội.” “Tôi chỉ sợ chuyển này mình có đi không về thôi.”
Diệp Hiến Tần: “Không sao, tôi lấy danh nghĩa Thần Soái tự mình hạ lệnh, cho ông làm người trông coi Núi Thần” “Chiến thần Côn Luân làm phó sĩ quan của ông!” “Bây giờ đi đi, nếu còn dám nói nhiều lời thì giết không tha.
Thấy thái độ Diệp Hiến Tần kiên quyết như vậy. Lý Lặng liền biết mình đã không còn đường lui nữa, vì vậy chỉ có thể đáp ứng.
Nhưng.
Khi ông ta vừa định đi về phía trước.
Thì Diệp Hiến Tần đột nhiên gọi ông ta lại: "Đúng rồi, hai mẹ con mà ngày đó tôi nhìn thấy trên Núi Thần là vợ và con gái Diệp Huyền Tần đúng không?”
Lý Lặng gật đầu: “Đúng vậy, vợ Từ Lam Khiết và con gái Diệp Niệm Quân của Diệp Huyền Tần.”
Diệp Hiến Tần: “Ừm, gọi Từ Lam Khiết đến đây cho tôi.” “Người có thể lọt được vào mắt Thần Soái, nhất định không phải người tầm thường. “Tôi cũng muốn xem thử xem, rốt cuộc đối phương có mị lực gì.
Tuân lệnh.Lý Lặng vội vàng đáp ứng.
Ông ta trực tiếp ngồi máy bay chuyên thuộc của Linh Quản Ti bay về phía Núi Thần.
Đi được nửa đường, ông ta lại có hơi do dự không quyết.
Nghĩ đi nghĩ lại không biết có nên đem chuyện Diệp Hiến Tần giả mạo Thần Soái nói cho mọi người biết không.
Dù sao cái tội này thật sự quá nặng.
Một khi chuyện này bại lộ thì cho dù có giết hết chín đời nhà ông ta cũng không đủ để đền tội.
Trải qua đấu tranh tư tưởng nghiêm túc xem xét.
Cuối cùng ông ta vẫn quyết định từ bỏ tố cáo chuyện này lên cấp trên.
Bây giờ Thần Soái còn không biết đang ở đâu, tám chín phần mười là đã bị Diệp Hiến Tần hại rồi.
Đại Hạ không có Thần Soái thì tương đương như hổ mất đi móng vuốt. Chắc chắn đã không thể nào là đối thủ của Thiên
Ma Vương và Thập Thất Hỗn Thế Ma nữa.
Đại Hạ, đã sắp biến thành thiên hạ của Thiên Ma Vương rồi.
Đến lúc đó nói không chừng Thiên Ma Vương sẽ niệm tình mình từng giúp ông ta xây dựng sự nghiệp.
Mà cho mình một chức quan gì đó nữa đấy. Rất nhanh Lý Lặng liền đến gần Núi Thần.
Một chân một tay của ông ta đã bị Thần Soái chặt đứt nên không thể đi đường được.Chỉ có thể để người của Linh Quản Ti đỡ ông ta xuống máy bay.
Núi Thần là báu vật quý giá của Đại Hạ. Có chiến thần Côn Luân tự mình canh giữ ở dưới chân núi.
Sau khi phát hiện Lý Lặng đang đi lên núi. Chiến thần Côn Luân liền tức giận ngập trời liên tục chửi mắng: “Lý Lặng, mày to gan nhỉ!” “Mày cấu kết với người của Âm Ti, hòng dòm ngó đến vận mệnh quốc gia, mày là giặc bán nước.” “Bây giờ lại còn dám mặc áo quan, còn để nhận viên công chức cõng mày! “Người đầu, bắt lấy Lý Lặng cho tôi!” “Khoan đã!”
Lý Lặng không kiêu ngạo không siểm nịnh, quát lên một tiếng: “Thần Soái có lệnh!” “Thần Soái lệnh cho tôi làm người canh giữ Núi Thần, mà chiến thần Côn Luân ông sẽ làm phó sĩ quan của ông!” “Một tên phó sĩ quan mà dũng dám bất kính với chủ quan, theo lý nên vả miệng!”
Ngậm mẹ cái mồm mày lại đi!
Chiến thần Côn Luân không chút do dự liền chửi ngược lại: “Một tên giặc như mày có cái đếch tư cách gì mà đòi trông coi Núi Thần.” “Tao còn sợ mày tự trông coi rồi tự trộm luôn đó.” Lý Lặng cũng không chút do dự mà lấy chỉ thị của Diệp Hiến Tần ra: “Đây là chỉ thị của Thần Soái, ông