Nhà thầu liền chế nhạo nói: “Đương nhiên, mọi người đều biết người giàu nhất Lâm Hải, Thẩm Hải và anh ta có năng lực nhất định trong giới quan chức!”
“Ai không biết, Thẩm Hải ở thành Lâm Hải chỉ một tay che trời, cho dù anh có đánh lại cũng có thể đánh cả cái Lâm Hải này hay sao?”
Diệp Huyền Tần thờ ơ: “Thẩm Hải? Thực xin lỗi, anh ta cũng là một con bọ trong mắt tôi mà thôi!”
Chủ thầu ngạo mạn nói: “Ha ha, thằng nhóc, anh chết chắc rồi, anh dám xúc phạm anh Thẩm Hải sao.”
Lúc này, Trình Hạ Vũ bị tiếng động ở đây hấp dẫn tới nói: “Các người đến đây làm gì? Còn không mau đi làm việc.!”
Quản đốc lập tức nắm lấy lập tức bắt lấy cây cỏ cứu mạng, nói to: “Quản lý Trình Hạ Vũ, cứu mạng, cứu mạng với!”
Trình Hạ Vũ liếc nhìn chủ thầu, đầu anh ta to như con trâu: “Đây là anh ngã vào xi măng sao? Xảy ra chuyện gì?”
Chủ thầu chỉ một ngón tay vào Diệp Huyền Tần: “Anh ta… là do anh ta làm.”
“Anh ấy đột nhập vào công trường và tôi muốn đuổi anh ấy ra ngoài nhưng anh ấy không đồng ý liền ném tôi vào xe chở xi măng, thậm chí còn làm người của tôi bị thương!”
Trình Hạ Vũ liếc Diệp Huyền Tần, mắt cô trừng to nói: “Anh rể? Sao anh lại ở đây.”
Anh rể?
Mọi người có mặt đều chết lặng!
Anh rể của Trình gia, không phải là Diệp Huyền Tần sao?