Chiến Thần Phong Vân

Chương 1810



Diệp Huyền Tần bỗng nhiên xuất ra một đạo khí kình, khiến cho toàn bộ cơ thể của lão hòa thượng ở tại chỗ bị đá cho nát bấy thành từng mảnh nhỏ.

Lần này, sau một khoảng thời gian thật dài thì lão hòa thượng mới tụ hợp lại những mảnh nhỏ lại để trở về nguyên trạng.

Ông ta cũng có chút tức giận liền hỏi: “Thần soái, cậu làm như vậy là có ý gì?”

Diệp Huyền Tần trả lời: “Lão già kia, không thể không nói rằng chiêu báo mộng này của ông rất hay đấy..

“Nếu như trong mộng cảnh mà tôi tin tưởng mình đã chết thì trong thế giới hiện thực chắc chắn tôi sẽ không thể nào thức tỉnh được.”

“Nhưng mà thật đáng tiếc, giấc mộng này lại có cả trăm nghìn chỗ hở, cho nên tôi không thể nào tin tưởng được.

A di đà phật! Lão hòa thượng niệm một câu phật hiệu: “Thí chủ đây là cậu đang tự lừa mình dối người mà thôi, cậu biết rõ đây không phải là giấc mơ, mà chính là sự thật”

“Những dấu hiệu như thế này đã đủ để chứng minh tất cả”

“Hơn nữa, người xuất gia không bao giờ nói dối.”

“Thí chủ Diệp, tôi có thể lý giải được tâm trạng của cậu lúc này, nhưng trốn tránh không phải là biện pháp giải quyết..

Diệp Huyền Tần: “Sự thật sao? Được lắm, thế thì tôi hỏi ông, tôi chết là vì lý do gì?”

Lão hòa thượng: “Có lẽ cậu còn nhớ đến Vương Thừa Hành phải không, vào lúc ban ngày cậu đã bị Vương Thừa Hành làm cho lực tinh thần của mình bị ảnh hưởng! “Sự ảnh hưởng này không lớn, nếu như cậu có thể chữa trị từ sớm thì sẽ không có bất kỳ một vấn đề nào.”

“Chỉ tiếc là, nếu như cậu không cố gắng muốn an dưỡng tinh thần, thậm chí còn đi ngủ dẫn đến lực tinh thần bị tiêu hao, cuối cùng dẫn đến hồn phách bị tiêu tán hết thì hiện giờ mọi chuyện đã khác Diệp Huyền Tần: “Có lẽ ông vẫn còn chưa biết, trong cơ thể của tôi còn có Long Thần Vận Quốc hộ thể.”

“Mỗi khi tính mạng của tôi bị uy hiếp thì Long Thần Vận Quốc sẽ lập tức hiện thân, bảo hộ cho tính mạng của tôi.”

“Tôi chính là người tuyệt đối không thể nào chết được.” Lão hòa thượng hơi suy tư, sau đó tiếp tục nói: “Long Thần Vận Quốc cũng phải có thời điểm chủ quan”

“Huống chi, lực tinh thần của cậu mỗi lúc tiêu hao đi một chút cho nên Long Thần Vận Quốc cho dù có thể cảm nhận được thì cũng không cảm thấy có uy hiếp đến sự sống của cậu.” Diệp Huyền Tần: “Tôi đường đường là thần soái, như vậy thì tại sao mọi người lại có thể chôn cất tôi ở một nơi nhỏ bé như vậy chứ?”

Lão hòa thượng nói: “Thần soái, có lẽ cậu đã quên rằng khi cậu lập di chúc thì đã nói nếu như bản thân bất hạnh ra đi thì muốn được chôn ở một nơi thanh tĩnh”

“Tôi nghĩ thấy nơi này cũng rất là thanh tĩnh đấy.” Diệp Huyền Tần: “Là ai đã hạ táng thi thể cho tôi?”

Lão hòa thượng: “Đương nhiên chính là vợ và con gái của cậu và những thuộc hạ khác.” Chuyện tào lao! Diệp Huyền Tần quát lớn một câu: “Nếu như thật sự tôi chết đi thì việc thứ nhất mà thủ hạ của tôi làm chính là lật tung tất cả mọi nơi để tìm xem ai chính là người gây ra chuyện này, sau đó chém chết người đó, khiến cho người đó phải chôn cùng!”

“Mà không phải việc đầu tiên chính là an táng cho tôi.”

“Huống chi, tang lễ của tôi mà tôi chính là chủ của đất nước cho nên nhất định sẽ được nhận đãi ngộ quốc tang.

“Vậy mà, cái đội ngũ đưa tang này cũng thật là keo kiệt quá mức rồi.” Lão hòa thượng mang vẻ mặt trấn định tự nhiên nhưng ở bên trong đã có chút luống cuống.

Ông ta không biết nên tiếp tục che lấp bằng cách nào.

Ông ta kiên trì giải thích nói: “Đại Hạ của chúng ta từ trước đến nay đều chú ý đến thái bình, thuộc hạ của cậu muốn an táng cho cậu trước là vì muốn để cho cậu được yên nghỉ.”

“Cho nên cậu có thể hiểu cho bọn họ.” Mẹ kiếp! Diệp Huyền Tần có thể cảm nhận được sự bối rối từ lão hòa thượng, điều này đã hoàn toàn chứng minh đây là một giấc mộng.

Anh phóng thích ra một đạo khí kình, đánh vỡ tan lão hòa thượng: “Lão già kia, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ chuyện này.”

“Tốt nhất là bây giờ ông nên bắt đầu chạy trốn đi nếu không sau khi để tôi thức tỉnh thì chuyện đầu tiên mà tôi làm chính là bắt ông lại sau đó chém đầu răn dạy!”

Về sau, Diệp Huyền Tần lại sử dụng một đạo khí kình quét về phía của những người đưa tang, đảm người đó cũng bắt đầu tan vỡ, không còn sót lại chút gì.

Tất cả trời đất đều yên tĩnh lại.

Nhưng mà, Diệp Huyền Tần vẫn như cũng không hề tỉnh lại, vẫn bị nhốt ở trong giấc mộng.

Diệp Huyền Tần dùng tất cả sức mạnh của bản thân cố gắng nhưng vẫn không thể nào khiến cho cảnh ở trong giấc mơ được mở ra.

“Đáng chết!”

Diệp Huyền Tần chửi bởi: “Giấc mơ này do lão hòa thượng kia bày ra thực sự quá mức chân thực, vững chắc, trong nhất thời mình không thể nào thoát ra được.” Nếu như vẫn một mực bị cuốn ở bên trong mộng cảnh thì ở ngoài hiện thực mình và thi thể của người chết cũng không có gì khác biệt đúng không? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Diệp Huyền Tần có chút nôn nóng bất an.

Lúc này, lão hòa thượng kia lại xuất hiện.

Ông ta nghìn lần cảm khái: “Quả nhiên thần soái danh bất hư truyền, vẫn có thể nhìn thấu được mộng yểm đại pháp của tôi.”

“Nhưng mà như vậy thì thế nào, cậu muốn thoát khỏi cảnh trong mơ, tối thiểu cần thời gian nửa năm.”

“Cậu sẽ phải hôn mê nửa năm cho đến một năm…”