********** Không còn nghi ngờ gì nữa, tên con nhà giàu này đang “đi săn” ở sân bay. Từ Nam Huyên và Trình Hạ Vũ chính là mục tiêu số một của cậu ta. “Hai cô gái xinh đẹp.” Tên con nhà giàu nho nhã lịch sự chào hỏi: “Cho hỏi hai người đã có người đón chưa?” “Đêm hôm khuya khoắt như vậy, hai cô đi một mình thật không an toàn” “Hay để tôi đưa hai người đi một đoạn nhé?” Vừa nói, cậu ta vừa móc chìa khóa xe ra ấn nút. Chiếc lamborghini bên cạnh phát ra mấy tiếng bíp. Từ Nam Huyền từ chối mà không hề do dự: “Xin lỗi, không cần đâu!” Nhưng Trình Hạ Vũ lại mỉm cười xảo quyệt: “Vậy thì tốt quá.” Trình Hạ Vũ là chúa tể lo sợ thế giới không hỗn loạn, thích rảnh rỗi kiếm chuyện chơi. Cô ấy muốn Diệp Huyền Tần ra mặt cho họ để mình hóng chuyện. Cô ấy rất hưởng thụ cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân, hơn nữa “anh hùng” còn là Diệp Huyền Tần. Từ Nam Huyên cực kỳ bất lực, sao cô lại không nhận ra suy nghĩ trong lòng Trình Hạ Vũ được. Bây giờ cô hơi thấy hối hận khi đưa Trình Hạ Vũ đến, bản thân cô không có sức dày vò cùng cô ấy. Sau khi Trình Hạ Vũ đồng ý, tên con nhà giàu vui mừng khôn xiết, rất lịch sự làm động tác mời vào: “Mời hai cô lên xe." Từ Nam Huyền trừng mắt với Trình Hạ Vũ, ý nói tự mình gây sự tự mình xử lý. Trình Hạ Vũ cười hì hì, nói: “Tôi cũng muốn nhưng tôi sợ anh rể tôi ngăn cản chúng ta thôi.” “Anh rể tôi là bà mẹ bao đồng, anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý cho chúng tôi đi với anh.” “Hay anh giải quyết anh rể tôi trước đi?" Vừa nói vừa nhìn Diệp Huyền Tần với vẻ sâu xa. Diệp Huyền Tần đang đi về phía bên này, sắc mặt tối sầm. Em nói ai là “mẹ bao đồng” vậy chứ. Nhóc con này không thể yên tĩnh một lát sao. Ra sân bay cũng có thể gây sự nữa. Đây là muốn một thần soái như tôi đây giúp em đối phó với tên nhóc lưu manh này à. Em không sợ mất mặt nhưng tôi sợ mất mặt. Tên con nhà giàu liếc nhìn Diệp Huyền Tần, gương mặt bỗng lộ vẻ không vui. Cậu ta cam đoan: “Người đẹp, cô yên tâm đi. Cứ giao anh rể cô cho tôi.” “Trên mảnh đất ba mẫu này, thật sự không có ai dám trái lời tôi cả.” Đợi Diệp Huyền Tần bước đến, tên con nhà giàu lạnh lùng nói: “Này, bây giờ anh có thể đi rồi.” “Tôi sẽ đích thân đưa hai cô ấy về nhà.” Diệp Huyền Tần không khách khí nói: “Xin lỗi, hai người họ rất bận, không có thời gian.” “Nam Huyền, Cá Nhỏ, đi thôi.” Tên con nhà giàu hơi tức giận: “Chưa nghe thấy tôi nói gì đúng không. Tôi nói tôi đưa bọn họ về, không cần anh đâu.” “Anh từ đâu ra thì quay về đó đi.” Diệp Huyền Tần cũng không nhịn được nữa: “Tôi cũng nói lần cuối cùng” “Lập tức cút đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.” Diệp Huyền Tần vô hình bộc phát ra khí thế trấn áp tên con nhà giàu. Tên con nhà giàu thấy hơi sợ hãi, không biết phải làm thế nào. Trình Hạ Vũ “cực khổ cầu xin” tên con nhà giàu: “Anh trai, anh cứu tôi với." “Anh rể tôi rất dữ, tôi mà đi với anh ấy thì anh ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho tôi đâu. Tôi sợ..." Tên con nhà giàu vốn dĩ bị khí thế của Diệp Huyền Tần làm cho sợ hãi, lúc này lập tức lấy lại dũng khí khi Trình Hạ Vũ làm bộ đáng thương cầu xin. Cậu ta lạnh lùng nói: “Anh nghe cho kỹ đây.” “Tôi mặc kệ anh là ai, ở trên mảnh đất ba mẫu này, anh là rồng để tôi gác, là hổ để tôi nằm."