*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lời nói của nhân viên thu ngân, dẫn đến một tràng đùa cợt của đám đông. “Ha ha, thì ra là như thế, vừa nãy tôi còn nghĩ bọn họ thật sự là tầng lớp thượng lưu đó.” “Không thấy gần đây tin tức của thượng lưu giả nổi tiếng thế nào sao, để thỏa mãn tâm hư vinh của bọn họ, có mấy người thậm chí còn ghép đơn mua một đôi tất lua đó” “Mua không nổi thì đừng đến những chỗ này, cuối cùng lại không có tiền trả, thật mất mặt.” “Thật sự là lãng phí cái thân xác đẹp như thế.”
Từ Lam Khiết bị đám đông nói đến lỗ tai đỏ ửng lên, nhưng mà cô không có thời gian thanh minh cho bản thân, chuyện cấp thiết nhất vẫn là nhanh chóng đưa Từ Nam Huyền và Trình Hạ Vũ đến bệnh viên.
Cô tay chân bận bịu lấy điện thoại ra, muốn gọi cấp cứu.
Nhân viên thu ngân không kiên nhẫn thêm được nữa, hét lên: “Bảo vệ, bảo vệ, mau mang mấy ngườinày tổng ra ngoài.” “Tôi thấy bọn họ chính là giả vờ đụng trúng chúng ta."
Rất nhanh, mấy người bảo vệ cao lớn vạm vỡ đi tới, cười lạnh lùng. “Các cô muốn tự cút ra ngoài, hay là muốn chúng tôi ném các cô ra ngoài.”
Diệp Niệm Quân bị mấy người kia dọa đến khóc lên, khóc đến thảm thiết.
Từ Lam Khiết theo phản xạ bảo vệ ba người Trình Hạ Vũ: “Mấy người. Mấy người muốn làm gì!” “Bọn họ thật sự bị ngất xỉu, mấy người dám động đến bọn họ, hậu quả mấy người tự gánh chịu.”
Cút!
Bảo vệ mắng một tiếng, chuẩn bị cưỡng ép ra tay.
Tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, có mấy bóng đen xông đến, đụng bay mấy tên bảo vệ đang đứng đó.
Tiếng mấy người bảo vệ kêu la thảm thiết, vang vọng thật lâu trong trung tâm thương mại.
Nhân viên thu ngân bị dọa đến sững sờ, tức giận nói: “Các người là ai chứ!” “Dám đến đây náo loạn, thật không biết trời cao đất dày!”
Chát
Một bóng người xông đến, không chút do dự cho nhân viên thu ngân kia một cái bạt tai.
Sau đó, mười mấy bóng đen đồng loạt xông đếnquỳ xuống dưới chân Từ Lam Khiết. “Thuộc hạ Gián điệp Bắc Cương, bái kiến Thần
Soái phu nhân!”
Cái... Cái gì!
Lời của bóng đen làm người ta kinh ngạc không thôi!
Thần Soái phu nhân? Chúng ta không có nghe lầm chứ?
Cô gái này, lại đường đường là vợ của Thần Soái?
Vợ của Thần Soái, cũng sẽ tới mấy chỗ này mua sắm sao?
Không thể tin được.
Thần Soái phu nhân là phải xa rời quần chúng, là mẫu nghi thiên hạ mới đúng, sao có thể đích thân đi mua sắm..
Nhân viên thu ngân đưa ra chất vấn đầu tiên: “Các người ăn nói bậy bạ.” “Bọn họ đến mấy món đồ xa xỉ bình thường cũng không mua nổi, sao có thể là Thần Soái phu nhân được!” “Các người đây là đang diễn kịch, lừa gạt quần chúng!” “Dám giả mạo Thần Soái phu nhân, các người tội đáng chết ngàn lần!”
Người qua đường xung quanh cũng nhao nhao chất vấn.
Đúng thế, Thần Soái không những quyền cao chức trọng, mà còn giàu sang phú quý, Thần Soái phunhân sao có thể mua không nổi những đồ xa xỉ này.
Bọn họ là giả mạo rồi.
Một người gián điệp giận tím mặt, tiện tay móc trong túi ra một tấm thẻ gỗ, đưa cho nhân viên thu ngân nhìn: “Dám mạo phạm Thần Soái phu nhân, bây giờ tôi phản cô tội chết!”
Đám đông nhìn thấy tấm thẻ gỗ, nháy mắt da đầu tê rần, trong lòng run rẩy, không tự chủ mà quỳ xuống trước mặt Từ Lam Khiết.
Thẻ rồng, chính là thẻ rồng đó, chỉ có thuộc hạ của Thần Soái mới có tư cách sở hữu thẻ rồng!
Cô ấy... Cô ấy thật sự là Thần Soái phu nhân!
Thần Soái trong lòng bọn họ tựa như sự tồn tại của thần thánh.
Thần Soái phu nhân, tự nhiên cũng là “thần thánh”.
Nhìn thấy “thần thánh” quỳ gối cũng là chuyện hiển nhiên. “Tham kiến Thần Soái phu nhân.”
Đám đông chỉnh tề quỳ gối, đồng loạt hô to, âm thanh tựa như sấm rền.
Đến trần nhà dường như cũng sắp nứt ra.
Sắc mặt nhân viên thu ngân lập tức xám ngắt, cô ấy thật sự là Thần Soái phu nhân.
Vừa rồi mình thế mà đã mạo phạm Thần Soái phu nhân, hôm nay cái mạng nhỏ này sợ là không giữ được rồi.