*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão Lục bận bịu hỏi: “Đã chuyển tin tức đến Diệp Huyền Tần chưa, để cậu ta đến trang viên Tinh Hà cứu người.”
Tóc vàng vội vàng nói: “Lão Lục hãy yên tâm, tin tức đã được chuyển đến rồi.”
“Bây giờ có lẽ anh ta đang ôm con gái của Tống Thanh Nhàn chạy đến đây!”
Lão Lục thở phào nhẹ nhõm: "Tốt lắm."
Còn đầu Tống Thanh Nhàn như muốn nổ tung lên.
Lão Lục muốn dụ Diệp Huyền Tần và Phương Như đến đây.
Thấy tình hình trận chiến như vậy, Diệp Huyền Tần đến nơi, đối thủ sẽ lột da sống!
Mặc dù hiện tại Tống Thanh Nhan đang cực kỳ yếu, suy sụp tinh thần, nhưng cơ thể cô ta vẫn đủ sức, quỳ bịch xuống trước Lão Lục.
“Lão Lục, ông là người tốt, cầu xin ông hãy đồng ý."
“Tha cho Diệp Huyền Tần và Phương Như, ông cứ xử tôi...”
"Pằng!"
Ba mươi hai đồng nhân không do dự gì mà tát Tống Thanh Nhàn một bạt tay.
“Mẹ nó, cho dù mày có chết, cũng không cách nào chuộc tội với người anh em của tao!”
“Trừ khi mày và Diệp Huyền Tần, dù là con gái đi nữa cũng đều phải chết, như thế mới có thể xóa được nỗi hận trong lòng tao.”
Trước đây trong bốn người bị Diệp Huyền Tần quăng xuống từ trên lầu, có một người anh em trong đó là anh em của ba mươi hai đồng nhân, bọn họ không hận Tống Thanh Nhàn mới lạ.
Cái tát mạnh này, làm Tống Thanh Nhàn chóng mặt, đến quỳ cũng không vững.
Lão Lục trừng mắt nhìn Tống Thanh Nhàn, sau đó quay qua chào hỏi mọi người: “Nào lại đây, cũng không việc gì làm, hay là làm 2 trận thì sao!”
Được!
Mọi người nhiệt tình hưởng ứng, cầm lấy gậy golf, đi theo Lão Lục. Những tiếng cười ở đây, nghe thật khó chịu.
Chơi được một lúc, Lão Lục nói: “Người quản lý golf đâu? Đi nhặt bóng”