Hẳn là ông ta đã chọc thủng trời xanh nên ông trời mới trừng phạt ông ta bằng cách cho ông ta gặp người đàn ông tên Diệp Huyền Tần này.
Ngay cả Thượng tướng Bắc Minh cũng đã chết rồi, ông ta còn có thể sống hay sao?
Ông ta nuốt nước bọt một cách khó khăn, sau đó thận trọng hỏi lại: “Cậu… Rốt cuộc cậu là ai?”
“Tại sao… Tại sao ngay cả Thượng tướng Bắc Minh cũng… Độc Lang mắng: “Đúng là ngu ngốc, vừa rồi Triệu Thắng đã nói rồi, tôi là Độc Lang, đường đường là Tướng quân Trấn Huy.”
“Mà có thể làm cho Tướng quân Trấn Huy tôi xoay người cúi đầu cũng chỉ có một mình anh trai tôi.”
Anh trai của Tướng quân Trấn Huy, không phải là Thần Soái hay sao?
Con mẹ nó! Là Thần Soái, Diệp Huyền Tần là Thần Soái!
Sự thật này khiến hơn chục tên côn đồ sợ chết khiếp. Đám người bọn họ đi khiêu khích Thần Soái sao? Chuyện này khác gì tự chui đầu vào chỗ chết!
Lão Lục bàng hoàng ngay tại chỗ. Trước khi qua đời, trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩ.
Đường đường là Thần Soái, công việc bận rộn như vậy, tại sao lại chạy đến nơi này để phân cao thấp với ông ta chứ!
“Những người khác cũng tiến hành thẩm tra hết đi.”
“Một khi có tội, cứ gấp mười lần hình phạt lên!”
Rõ!
Độc Lang lập tức làm theo lời của Diệp Huyền Tần.
Giờ đây, mối nghi ngờ lớn trong đầu của lão Lục cuối cùng cũng được giải quyết.
Thảo nào trước đây những ông vua ngầm, chủ sòng bạc hoàng gia như Dương Vạn Minh đột ngột ngã xuống mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Thậm chí ngay cả bè lũ tay sai cũng bị quét sạch.
Hóa ra là bọn họ cũng giống như lão Lục, chọc nhầm vào vị Thần Soái này!
Diệp Huyền Tần đi về phía Tống Thanh Nhàn và Phương Như. Anh cảm thấy hơi lo lắng.
Anh không biết liệu Tống Thanh Nhàn có thể chấp nhận thân phận Thần Soái này hay không?
Khi anh bước đến bên cạnh Tổng Thanh Nhàn thì anh nhận ra rằng cô ta đã hôn mê.
Cũng không biết cô ta hôn mê từ lúc nào.
Phương Như mở to đôi mắt sáng ngời, không ngừng nhìn tới nhìn lui Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần ôm lấy Phương Như: “Phương Như, cháu đang nghĩ gì thế?”
Phương Như đáp: “Chú, chủ có phải là Thần Soái hay được đưa tin trên TV không?”
Diệp Huyền Tần gật đầu. Vẻ mặt của Phương Như rõ ràng là hưng phấn hơn rất nhiều: “Thật sao? Chú, chú thật là lợi hại! Từ nhỏ cháu đã muốn được như chú, chiến đấu chống lại kẻ thù và có làm nhiều điều có ích đất nước.”
“Chú Thần Soái, cháu có thể đi cùng chú và làm một người lính được không?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Vẻ mặt của Phương Như đột nhiên có chút mất mát: “Nhưng Phương Như bị gãy chân rồi, cháu không thể đi lính được nữa.”
Diệp Huyền Tần gãi gãi cái mũi nhỏ của Phương Như nói: “Phương Như, cháu có tin chú Thần Soái không?”
Phương Như gật đầu: “Đương nhiên là cháu tin chú.”
Diệp Huyền Tần đáp: “Chú Thần Soái hứa với cháu rằng chú có thể chữa lành chân cho cháu. Tin chú nhé, có được không?”
Thật sao?
Phương Như càng lúc càng vui vẻ: “Chú Thần Soái, Phương Như tin tưởng rằng chú có thể chữa khỏi bệnh cho cháu”
“Mà này, chú Thần Soái, chú có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ cháu trước được không?”
“Đi, chúng ta đến bệnh viện ngay.” Diệp Huyền Tần lập tức đưa Phương Như và Tống Thanh Nhàn đến bệnh viện.
Tống Thanh Nhàn hôn mê vì bị chấn thương và cần được nghỉ ngơi.
Về phần Phương Như, Diệp Huyền Tần đã trực tiếp đưa cô bé vào phòng phẫu thuật, thi triển Thiên La Thập Tam Châm để trị chứng teo cơ chân cho cô bé.
Sau khi bác sĩ sát trùng chân cho Phương Như, Diệp Huyền Tần vỗ vỗ vai của cô bé, nói: “Phương Như, chút nữa có thể sẽ đau đấy, cháu phải cố nhịn, được không?”
Phương Như gật đầu: “Chú Thần Soái, chỉ cần có thể chữa khỏi chân thì đau đến thế nào cháu cũng chịu được!”
Bé ngoan!
Diệp Huyền Tần bắt đầu thi triển Thiên La Thập Tam Châm, châm cứu cho Phương Như.
Mười ba cây kim Thiên La hầu như sẽ không để lại bất kỳ vết thương nào trên bê mặt cơ thể nhưng nó sẽ tác động trực tiếp đến ổ bệnh.
Và cơn đau cũng chỉ bằng một nửa so với châm bằng kim bạc.
Tất nhiên, dù cơn đau đã giảm bớt rồi nhưng đối với trẻ con thì vẫn là một nỗi đau lớn.
Cũng may, Phương Như tuy tuổi con nhỏ nhưng đã trải qua khá nhiều sự giày vò, đau đớn.