Chiến Thần Phong Vân

Chương 192



Diệp Huyền Tần nói: “Kỳ thật cũng không có gì ghê gớm cả. Viện trưởng trước kia của bệnh viện tham ô hối lộ, bị anh tố cáo.”

“Dưới cơn nóng giận, Lý Nhất Minh đã đuổi tên viện trưởng kia đi, đưa bệnh viện cho anh.”

Từ Lam Khiết nói: “Cũng chỉ vì anh tố cáo, người ta sẽ đưa cho anh một cái bệnh viện à? Anh đang lừa quỷ hay gì vậy.”

Diệp Huyền Tần: “Đương nhiên không chỉ có vậy. Em còn nhớ lần trước trên diễn đàn Đông y toàn cầu không, anh đã bảo vệ được bộ mặt của Đông y trên diễn đàn, ép tụi Tây y phải xin lỗi Đông y.”

“Lúc ấy Lý Nhất Minh muốn anh đi làm hội trưởng hiệp hội Đông y nữa là, anh không đồng ý, ông ấy đành phải lui lại một bước, tặng cho anh cái bệnh viện này .”

Từ Lam Khiết lập tức hiểu ra: “À, à, vậy thì cũng được.”

Cạch!

Chén đũa trong tay Từ Huy Hoàng rơi trên mặt đất, tan nát cả ra.

Lý Khả Diệu trách cứ: “Ông Từ ông làm gì thế hả, già rồi mà còn làm rơi chén nữa.”

Từ Huy Hoàng không để ý tới Lý Khả Diệu, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Tần: “Huyền Tần, con… Con vừa nói cái gì?”

Diệp Huyền Tần vỗ trán một cái, nói: “Đúng rồi cha, hôm nay gọi điện thoại cho bố mà bố không bắt máy, con còn không nói cho bố biết nữa.”

“Lý Nhất Minh tặng bệnh viện Nhân Ái cho con, về sau bố chính là chủ của bệnh viện kia…”

Soạt!

Từ Huy Hoàng bắn lên cứ như súng bắn đạn, cứ lục lọi tủ quần áo tìm ra tây trang của mình, sau đó nhanh chân chạy ra phía bên ngoài.

Lý Khả Diệu hô lên: “Này này này, hơn nửa đêm mà ông chạy đi đâu thế hả.”

Từ Huy Hoàng đáp: “Vô nghĩa, tôi phải đi đến bệnh viện thị sát công việc.”

Lý Khả Diệu mắng: “Thị sát cái rắm chứ thị sát, tôi thấy là ông muốn đi đến bệnh viện ra vẻ khoe khoang ấy chứ.”

Từ Huy Hoàng mới vừa lao ra khỏi cửa thì bỗng nhiên lại quay trở về, nói với Diệp Huyền Tần: “Huyền Tần, cảm ơn con.”

Mắt của ông ta đã ầng ậng nước, không kìm nổi kích động mà rơi nước mắt.

Diệp Huyền Tần: “Đừng khách sáo, bố à.”

Bà ngoại cảm thán nói: “Ai, thật không nghĩ tới, có một ngày Huy Hoàng có thể làm ông chủ của bệnh viện, trước kia là mẹ coi thường con.”

Lý Khả Diệu nói: “Mẹ, ông ta làm ông chủ bệnh viện cũng không phải nhờ bản lãnh của bản thân, còn không phải dựa vào hồng phúc của Huyền Tần hay sao.”

“Nếu không có Huyền Tần thì bây giờ Huy Hoàng còn không giữ được cái chức bác sĩ này nữa…”

“Hừ, mới vừa lên làm ông chủ thì đã khiến ông ta đắc ý, không tiền đồ, kém xa Huyền Tần của chúng ta.”

Từ Lam Khiết nói: “Được rồi mẹ, mẹ đừng có nói vậy.”

“Bố đã làm việc ở bệnh viện kia bố mươi năm, cũng uất ức bố mươi năm, hiện tại đột nhiên được làm ông chủ, trở về giải tỏa một chút cũng là đúng.”

Bữa tối rất nhanh chấm dứt.

Trình Hạ Vũ gói một phần bánh ngọt hoa hoè để làm bữa ăn khuya, sau đó rời đi.

Bà ngoại và Lý Khả Diệu ngủ một gian phòng.

Diệp Huyền Tần có thể ngủ chung với Từ Lam Khiết trong một phòng .

Nhưng mà, Từ Lam Khiết dùng thái độ quyết tuyệt, kiên trì muốn cho Diệp Huyền Tần nằm trên đất mà ngủ.

Điều này làm cho Diệp Huyền Tần cực kỳ bất đắc dĩ: “Lam Khiết, khi nào thì em có thể để cho anh lên giường đây.”

Từ Lam Khiết liếc nhìn đánh giá anh từ cao xuống thấp một cái: “Em phát hiện anh ẩn giấu rất sâu, trên người còn có rất nhiều bí mật em không biết được.”

“Chờ ngày nào đó em hiểu được anh rõ ràng thì anh mới có thể lên giường.”

Diệp Huyền Tần: “Cái này không đơn giản, anh chủ động thẳng thắn được chưa.”

“Kỳ thật, anh cực kỳ có tiền, là cái dạng giàu đứng đầu cả nước á.”

Từ Lam Khiết: “Phụt, sao anh không nói anh là chỉ huy Diệp Huyền Tần luôn đi.”

Diệp Huyền Tần: “. . .”

Em nói đúng rồi đó.

Mới vừa trải xong chăn đệm nằm xuống dưới đất, bạn học cũ Phạm Vân Hà đã gửi tin nhắn qua.

Phạm Vân Hà nói: “Anh Diệp, chuyện anh bảo tôi điều tra tôi đã tra ra rõ ràng. Hiện giờ anh có tiện không?”

Diệp Huyền Tần: “Tiện. Nói đi, năm đó rốt cuộc là ai đánh gãy chân của Chuột Con?”

Phạm Vân Hà đáp: “Là một tên côn đồ tên là Chu Việt của thôn Chu gia.””