*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kình khí của Diệp Huyền Tần tiếp tục tràn ngập, nhanh chóng bao phủ kiệu hoa.
Thân thể khẽ run, kiệu hoa bị xé nát ngay tại chỗ, để lộ ra người ngồi ở bên trong kiệu hoa.
Đó là một cô gái trẻ trong trang phục của phụ nữ Miêu tộc, đội mũ và đeo mạng che mặt màu đen, không nhìn rõ khuôn mặt.
Tuy nhiên, từ dáng người thanh tú, yêu kiều cũng như đôi mắt lanh lợi, không khó để nhận ra đối phương là một cô gái xinh đẹp cùng khí chất tuyệt sắc.
Cho dù định lực của Diệp Huyền Tần mười phần, trong lòng cũng không khỏi xúc động.
Ánh mắt của người khác khi nhìn thấy cô ta tràn ngập tôn kính cùng sùng bái, như thể họ đang gặp thần phật.
Thật sự là một cô gái xinh đẹp, bọn họ ngay cả ý nghĩ không tôn trọng cũng không nỡ, sợ phá hủy vẻ đẹp hoàn mỹ này.
Chẳng qua khí chất cao lãnh tản mát ra trên người đối phương lại làm cho người ta không dám nịnh nọt.
Diệp Huyền Tần dùng tay không nắm lấy một con dao trên mặt đất.
Thanh trường kiếm chỉ vào cổ thánh nữ: "Lấy thuốc giải giao ra đây!"
Đám hộ vệ đều đã gục xuống, rống lên một tiếng: "Có gì cứ nhắm vào chúng tôi, không được làm bị thương thánh nữ"
Nghe giọng điệu của bọn họ, bọn họ thật lòng muốn dùng tính mạng của mình để bảo vệ thánh nữ, nhưng thật đáng tiếc lại bất lực.
Tính mạng bị uy hiếp, thánh chỉ thờ ơ mà lạnh lùng nói: "Giết tôi." Diệp Huyền Tần: "Cô cho rằng tôi không dám làm?"
Thánh nữ vẫn nói: “Giết tôi.”
Diệp Huyền Tần có chút tức giận, anh có thể nghe được ra trong giọng nói của thánh nữ, dường như thực sự muốn tìm chết.
Diệp Huyền Tần: "Giết cô, vậy thì nhân nhượng với cô quá rồi. Mục đích của tôi là lấy thuốc giải."
"Nếu cô không chịu giao thuốc giải, tôi sẽ tàn sát đám người trong Miêu trại của cô! Không cần phải hoài nghi tôi có dám hay không. Nếu như tôi dám quang minh chính đại tiến vào nơi này, chắc chắn đã có thể nắm chắc chuyện sống sót đi ra ngoài."
Thánh nữ thoáng chút do dự, lời uy hiếp của Diệp Huyền Tần khiến trong lòng cô ta không khỏi thấp thỏm lo âu.
Do dự mấy phút, thánh nữ nói: "Trong tay tôi không có thuốc giải, chỉ có tộc trưởng mới có thuốc giải."
Thấy thánh nữ không có vẻ gì là nói dối, Diệp Huyền Tần nói: "Dẫn ta đi gặp tộc trưởng của cô."
Thánh nữ suy nghĩ một lát, rồi gật gật đầu.
Diệp Huyền Tần ngay lập tức sắp xếp cho Tiết Mộng Huyền và Độc Lang, lúc này mới để cho thánh nữ dẫn đường tới Miêu trại.
Hiện tại mặc dù cổ trùng đang gặm nhấm trái tim của Độc Lang, nhưng về cơ bản, Diệp Huyền Tần đã áp chế được chúng, ở đây Độc Lang vẫn có năng lực tự bảo vệ mình cơ bản nhất.
Diệp Huyền Tần tự tin theo thánh nữ đến Miêu thôn.
thánh nữ quả nhiên là hoàn mỹ, bước đi của cô ta cả đoạn đường đều vô cùng tao nhã như vậy, chính là làm cho người khác vô cùng chú ý tới.
Sau khi xuyên qua một rừng trúc lớn,bọn họ đến gần Miêu trại.
Thánh nữ đột nhiên lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh như băng: "Anh không lo lắng khi vào trong Miêu trại sẽ bị Miêu cổ ám toán sao?"
Những lời này đang gián tiếp nhắc nhở Diệp Huyền Tần, trong Miêu trại khắp nơi đều là cổ trùng.
Diệp Huyền Tần không thể hiểu tại sao thánh nữ lại ân cần nhắc nhở mình như vậy.
Diệp Huyền Tần thờ ơ đáp: "Không sao. Trên đời này những người có thể khiến tôi bị thương cũng không có mấy người, càng đừng nói đến mấy con sâu này."
thánh nữ dò hỏi: "Dám hỏi anh là thần thánh phương nào?"
Diệp Huyền Tần trầm mặc không nói gì.
Thánh nữ cũng không hỏi lại.
Hai người nhanh chóng đến lối vào của Miêu trại.
Có hai người Miêu bảo vệ lối vào, nhìn thấy thánh nữ và Diệp Huyền Tần, họ lập tức cảnh giác.