Chiến Thần Phong Vân

Chương 2181



Chương 2181

Diệp Huyền Tần: “Dự án Michelle chỉ đơn thuần là dự án do công ty nước ngoài mở rộng, vì sao dòng họ Côn Luân lại để ý đến nó như vậy? Thậm chí không tiếc bại lộ hành tung?”

Độc Lang đăm chiêu: “Vâng, nói ngược lại cũng đúng. Cho tới nay, Côn Luân luôn nhìn chằm chằm vào vận mệnh của quốc gia, nói không chừng dự án Michelle thật sự liên quan đến Vận Quốc.”

“Anh, yên tâm đi, em sẽ phải người điều tra thật kỹ về dự án Michelle và tập đoàn Michelle”

Diệp Huyền Tần: “Đúng rồi, còn có Trương Nặc Thuỷ bên kia, cũng phải người theo dõi kỹ càng cho tôi.”

Độc Lang nói: “Anh, em vẫn chưa kịp hỏi anh, loại râu ria như Trương Nặc Thuỷ, vì sao anh không trực tiếp giết anh ta, mà chỉ đánh anh ta ngất xỉu?”

“Ông ta bắt nạt anh hết lần này đến lần khác, phải băm thành ngàn mảnh, sao chúng ta phải nhẫn nhịn vì một người như vậy?”

Diệp Huyền Tần nói: “Dòng họ Côn Luân xuất quỷ nhập thần, hành tung bất định. Hiện tại tôi chỉ có thể thông qua Trương Nặc Thuỷ thì mới tìm được tung tích của dòng họ Côn Luân. Vậy nên, Trương Nặc Thuỷ không thể chết được.”

“Với lại, Trương Nặc Thuỷ không phải do tôi đánh ngất, mà là do Trương Tam Ngân đánh ngất.”

Độc Lang cau mày: “Trương Tam Ngân? Chính là ông chủ văn phòng Minh Thiên?”

Diệp Huyền Tân gật đầu.

Độc Lang nói: “Lá gan của người này đúng là đủ lớn. Anh, xử trí cái tên này như thế nào?”

Diệp Huyền tần: “Phải người theo dõi ông ta, không có lệnh của tôi thì không được manh động. Có lúc loại nhân vật râu ria như ông ta thường có tác dụng lớn.”

Độc Lang: “Nhận lệnh!”

Độc Lang truyền đạt từng lời dặn dò của Diệp Huyền Tần xuống. Sau đó, vội vã tăng tốc đi đến cứ điểm tạm thời của Thương Lang.

Trương Nặc Thuỷ chậm rãi mở mắt. Ông ta không nhớ được ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng và đau đầu.

Ông ta nhắm mắt lại lần nữa rồi đứng lên suy nghĩ kỹ càng.

Ông ta từ từ nhớ lại, bản thân đang đi đến đồn cảnh sát đang nhốt Diệp Huyền Tần để đốt, kết quả nửa đường thì gặp Trương Tam Ngân, bắt ông ta lại rồi đánh ông ta ngất đi.

Chờ ông ta tỉnh lại lần nữa, phát hiện ra lửa sắp cháy tới người của ông ta. Ông ta muốn chạy trốn, nhưng phát hiện ra trên người như đang có một tảng đá nặng nghìn tấn đè lên người, không thể cử động được.

Nhưng vào lúc này, ông ta lấy ra lá bùa châm lửa đốt nó để có thể triệu hồi Vương đến cứu mình.

Vương nhập vào cơ thể ông ta, ông ta liền bị Vương xâm nhập thẳng vào tâm trí, trong lúc nhất thời ông ta lâm vào hôn mê.

Đến lúc tỉnh lại, thì phát hiện mình đang ở bệnh viện.

Là do Vương đem anh ta tới đây?

Ông ta dồn hết chút sức lực cuối cùng này ngồi xuống.

Mới vừa ngồi xuống, thì lại phát hiện đang được Lý Mạnh Hùng bên đồn công an canh giữ.

Trái tim của Trương Nặc Thuỷ lập tức nhảy lộp bộp.

Đáng chết, ông ta sẽ không tiết lộ chuyện chính mình đã hỏa thiêu Diệp Huyền Tần đó chứ? Cảnh sát nhân dân Lý Mạnh Hùng này tới đây để điều tra ông ta sao.

Trương Nặc Thuỷ lập tức thay đổi cảm xúc, nói: “Anh Lý, tại sao anh lại ở đây?”

Bình thường Trương Nặc Thuỷ giao thiệp với bọn họ, quen biết Lý Mạnh Hùng cũng là hợp tình hợp lý.

Lý Mạnh Hùng nhìn thấy Trương Nặc Thuỷ tỉnh lại, nhất thời thở phào một hơi: “Ông Trương, rốt cuộc cũng xem như ông đã tỉnh lại rồi. Nếu ông đã không có chuyện gì, vậy thì tôi trở về.”

Trương Nặc Thuỷ cũng thả lỏng, xem ra không phải đến để điều tra mình. Trương Nặc Thuỷ hỏi dò: “Anh Lý, là anh đưa tôi đến bệnh viện sao?”

Lý Mạnh Hùng gật đầu: “Đúng vậy, vốn dĩ là ông Trương muốn đưa anh đến đây, kết quả ông ấy bị thương quá nặng, không nhúc nhích được, cho nên tôi đưa ông đến.”

Hå?

Trương Nặc Thuỷ nghe mà thấy choáng váng: “Anh đưa tôi từ đâu đến đây?”

Lý Mạnh Hùng nói: “Đương nhiên là từ đồn cảnh sát”

Trương Nặc Thuỷ bị hồ đồ rồi.

Tình huống gì đây?

Sao Vương lại vứt mình ở đồn cảnh sát?

Không lẽ Vương xảy ra chuyện. Chết tiệt, trái tim Trương Nặc Thuy nhất thời treo lên.

Lý Mạnh Hùng nói: “Ông Trương, nếu như ông không có chuyện gì, tôi đi trước.”

Trương Nặc Thuỷ gật đầu liên tục: “Ừ, hôm nào tôi mời anh Lý một bữa, báo đáp ân tình cứu mạng của anh.”

Lý Mạnh Hùng đi rồi, Trương Nặc Thuỷ lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trương Nam.

Có điều, từ đầu đến cuối điện thoại Trương Nam không có ai bắt máy.

Anh ta không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Triệu Phúc Chính.