Chiến Thần Phong Vân

Chương 2191



Chương 2191

“Tôi không muốn mua, nhưng các người không phải ép mua ép bản đó sao, nói tôi mặc rồi thì nhất định phải mua. Tôi không còn cách nào khác nên chỉ có thể hạ quyết tâm mua bộ quần áo này.”

“Cùng lắm thì sau này tôi bớt ăn bớt mặc, dù sao cũng không chết đói. Nhưng tôi lại không nghĩ tới, quần áo của các người lại mắc như vậy, đúng là thứ phế phẩm, ở quê của tôi những thứ này chỉ cần sáu mươi nghìn là có thể mua được.”

“Vật trang sức mà các người lại bán hố người ta như vậy, không sợ bị trời phạt hay sao?”

Quần chúng vây xem cũng ào ào đánh dẹp những vật trang sức này, nhất là nói về những thứ đứng đầu, càng nói chuyện càng dùng lời lẽ ác độc.

“Hừ!. Ngay cả tiền mồ hôi nước mắt của cô ấy mà cũng hố, lương tâm của mấy người bị chó ăn rồi sao?”

“Loại người này mà sống ở cổ đại, vậy chắc chắn sẽ bị xử lăng trì!”

“Tôi nói cho các người hay, một món trang sức này cũng chính là đồ mà cửa tiệm trùng tu lại thôi, có thể bán cũng chỉ là những thứ vật phẩm chất lượng kém. Trước kia ở nhà của họ tôi có mua một bộ quần áo, nhưng toàn là đồ hàng chợ nhái hàng người ta”

“Ai tiêu tiền ở chỗ này thì đúng là kẻ ngu ngốc”

“Lại có kiểu như vậy sao? Trước kia tôi còn tưởng rằng một tiệm trang phục lớn như vậy chắc là nhãn hiệu ở nước ngoài, thì ra cũng chỉ là hàng nhái mà thôi.”

Từ Nam Huyền biểu lộ vẻ mặt lạnh lẽo nhìn người phụ nữ trung niên nói: “Xin hỏi tiệm quần áo của tôi có hận thù nghìn năm gì với mấy người à? Tại sao các người lại muốn vu oan hãm hại chúng tôi?”

Người phụ nữ trung niên tức điên lên nói: “Cô…. Cô không được nói bậy bạ, tôi đã lớn tuổi rồi, bị các người gài bẫy hãm hại như vậy thì danh dự của tôi phải để đâu đây?”

Từ Nam Huyền: “Bà cầm cái thứ sản phẩm chất lượng kém này tới, rồi giả vờ nói là quần áo của chúng tôi, còn ở trong cửa hàng của tôi quấy rối, cái này không phải vu oan hãm hại thì là cái gì hả?”

Người phụ nữ trung niên vội vàng nói: “Cái thứ sản phẩm kém chất lượng này chính là đồ mà tôi mua từ cửa hàng nhà mấy người. Tôi còn có phiếu mua sắm đây, đúng, trên y phục cũng có tên cửa hàng của các người nữa đó.”

Người phụ nữ vừa nói vừa đưa ra phiếu mua sắm, cùng tên cửa hàng trên món sản phẩm kém chất lượng kia.

Từ Nam Huyền nhìn thoáng qua, đó đúng là tên của cửa hàng quần áo này.

Chỉ là rõ ràng cái tên này đã được chỉnh sửa ghép nối rồi.

Không hề nghi ngờ chút nào là người phụ nữ này đã cắt tên của cửa hàng quần áo này sau đó ghép lại lên trên cái nhãn hiệu quần áo này.

Từ Nam Huyền nói: “Các người nhìn thử đi, rõ ràng cái tên nhãn hiệu này đã bị cắt ghép lại, ở đây còn có dấu vết ghép lại vô cùng rõ ràng.”

Mọi người nhìn kỹ lại đúng là có dấu vết ghép nối.

Nhưng mấy người kia cũng không thể để hướng gió bị chuyển đổi nhanh như vậy.

Bọn họ lại lập tức phủ đầu Từ Nam Huyền: “Hừ! Các người là cửa hàng lớn lại chèn ép khách. Ghép tên nhãn hiệu sao? Bà ta là một người phụ nữ nông thôn sao có thể hiểu được việc ghép nối nhãn hiệu này.”

“Chính là do các người nói ghép lại thì đó là ghép hay sao?”

“Rõ ràng các người sợ thứ sản phẩm chất lượng kém này sẽ phá hỏng tên cửa hàng các người, nên cố ý không nhận lỗi thì có.”

Mọi người lại rối rít đánh đập càng hãng hơn nữa.

Từ Nam Huyền cắn chặt hàm răng, tức giận nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên: “Đối phương cho bà bao nhiêu tiền, đáng giá để bà làm như vậy sao?”

“Bà nói ra con số đi, tôi sẽ cho bà gấp đôi.”

Tim người phụ nữ trung niên đập thình thịch. Người kia cho bà ta mười bảy triệu đồng, nếu như mình phản bội lại vậy có thể kiếm nhiều thêm mười bảy triệu nữa, tất cả là hơn ba mươi triệu, vậy đó cũng là số tiền mà bà ta phải tích góp trong cả năm…

Sao mà bà ta không động tâm cho được.

Từ Nam Huyền thấy bà ta động tâm thì lập tức chờ mong trong lòng.

Một khi bà ta động tâm và đồng ý thì chuyện tình lần này tự nhiên sẽ được giải quyết rõ ràng.

Đến lúc cũng giải quyết được vấn đề gần chục tỷ chuyện nhãn hiệu.

Chỉ là cuối cùng người phụ nữ trung niên vẫn đè nén sự xúc động trong lòng xuống.

Bởi vì người thuê bà ta quá mạnh, bà ta lo lắng một khi mình phản bội có khi nào sẽ có mạng lấy tiền nhưng không còn mạng để dùng không!

Người phụ nữ trung niên lập tức nói: “Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì cả, dù sao những bộ quần áo này đều nhất định phải đổi cho tôi. Các người không thể khi dễ một người nhà quê như tôi được.”

Từ Nam Huyền tự nhiên không đồng ý đổi đồ cho bà ta.

Chuyển đổi sang những bộ quần áo khác không có mất mát bao nhiêu tiền chỉ là một khi đổi thì chính là tự thừa nhận những thứ hàng kém chất lượng đó là của cửa hàng nhà mình.

Người phụ nữ càng khóc la dữ tợn hơn, Từ Nam Huyền cũng không còn cách nào khác, đành phải ném một ánh mắt cầu cứu về phía Từ Lam Khiết.

Bây giờ đã chậm trễ nhiều thời gian như vậy, ảnh hưởng xấu càng lúc càng lớn, bởi vì càng ngày có càng nhiều người vây tới bên này.