Chiến Thần Phong Vân

Chương 227



Từ Lam Khiết không nhận, chỉ là cười cười: “Không nghĩ tới anh thật chu đáo, lấy giúp em luôn rồi.”

“Có điều, này nửa miếng ngọc Quan Âm này đưa cho anh đi. Nó có thể bảo vệ anh bình an, tăng số mệnh.”

“Anh quanh năm ở bên ngoài lăn lộn, còn cần đeo nó nhiều hơn cả em.”

Diệp Huyền Tần cười thu lại: “Vậy anh sẽ không khách khí.”

Cho tới nay, Diệp Huyền Tần cũng không dám lấy nửa miếng ngọc Quan Âm. này ra.

Bởi vì lần trước ở buổi lễ long trọng đón chỉ huy Tần xuống núi, Sói Hoang chính mồm nói cho Từ Lam Khiết biết, chỉ huy Tần chính là kẻ ăn mày mà năm đó Từ Lam Khiết cứu.

Từ Lam Khiết vẫn cho rằng này nửa miếng ngọc Quan Âm này ở trên người chỉ huy Tần.

Nếu như anh lấy ra, chẳng phải liền bại lộ thân phận.

Nhìn cái cổ trơn bóng của Từ Lam Khiết, Diệp Huyền Tần quyết định tặng cho cô một ít châu báu đồ trang sức.

Năm đó lúc ký kết “hiệp ước tám nước liên minh”, vô số công chúa hoàng gia, thiên kim quý tộc tặng cho anh không ít kỳ trân dị bảo.

Trong đó chỉ cần tùy ý lấy ra một cái thì đều giá trị liên thành.

Chỉ là, sau đó anh đem những kỳ trân dị bảo kia đều đưa cho Trần Hạ Lan rồi.

Hiện tại lại đi tìm Trần Hạ Lan lấy lại những thứ đó thì hiển nhiên không thể thực.

Bất quá anh nhớ tới khi “hiệp ước liên minh tám nước” đến hạn thì không ít vương công quý tộc lại tặng cho chính mình không ít châu báu.

Chỉ là, anh không để ở trong lòng.

Những kỳ trân dị bảo được tặng kia, có lẽ là tạm để trong kho tại quân đội rồi, hôm nào để cho bọn họ đưa tới một ít.

Lái xe đến cửa khu nhà, người một nhà lại phát hiện cổng lớn ở khu nhà bị vây chặt đến không lọt một giọt nước.

Lý Khả Diệu không khỏi cau mày: “Chuyện gì xảy ra? Những nhà hàng xóm tụ ở đây làm cái gì.“

Diệp Huyền Tần cười cười: “Không có chuyện gì, không cần phải để ý đến bọn họ.”

Diệp Huyền Tần đương nhiên biết mục đích bọn họ tụ ở chỗ này.

Đơn giản là đi khích lệ Trần Tiến Hà được trao quân hàm, cùng với xem mình bị trói lại.

Chỉ là, ngày hôm nay chắc là phải làm cho bọn họ thất vọng rồi.

Trần Tiến Hà nhìn thấy Diệp Huyền Tần, vội vã chạy tới ngăn cản: “Diệp Huyền Tần, xuống xe.”

Diệp Huyền Tần hạ cửa sổ xe xuống: “Chó ngoan không cản đường, cút!”

Trần Tiến Hà nổi giận: “Mẹ nó, mày mắng ai đó?”

Diệp Huyền Tần: “Đương nhiên là mắng chó.”

Trần Tiến Hà nắm chặt: “Khốn kiếp, mày dám nhục mạ quân nhân, tội ác tày trời, chờ tiếp nhận trừng phạt đi.”

Cậu ta quay đầu nhìn đám kia hàng xóm, nói: “Cô dì chú bác, các người có thể cho phép cái tên người mang tội giết người này sống cùng khu nhà của chúng ta không?”

Cái nhóm hàng xóm này vì lấy lòng Trần Tiến Hà, lập tức bao quanh xe Diệp Huyền Tần không một kẽ hở.

“Lý Khả Diệu, một nhà các người không tư cách ở tại khu nhà này, mau cút ra ngoài đi.”

“Hừ, tôi nói con rể nhà bà làm sao có nhiều tiền như vậy, thì ra đều là giết người cướp của lấy được, toàn là tiền tài bất nghĩa.”

“Chẳng trách nhà tôi thường thường mất đồ, ngày hôm nay rốt cuộc cũng được phá án rồi.”

“Ngày hôm nay anh ta dám giết kẻ thù mình thì ngày mai sẽ dám giết người của khu nhà chúng ta, nhất định phải trục xuất anh ta đi.”

Đối mặt với sự mắng nhiếc mọi người, một nhà Lý Khả Diệu đều cảm thấy bối rối.

Bà nói rằng: “Các người ở đây nói hưu nói vượn cái gì vậy, cái gì mà người mang tội giết người chứ?”

Từ Hiên Lâm nổi giận nói: “Hừ, chuyện đã đến nước này, các người còn che che giấu giấu có ích gì không?”

“Hiện tại có người nào mà không biết, Diệp Huyền Tần ngày hôm qua tụ chúng ẩu đả, thậm chí giết người, ngày hôm nay ông Sơn sẽ đến bắt nó trói lại.”

“Từ Huy Hoàng, anh quả nhiên khá lắm, tìm cái người mang tội giết người làm con rể, anh đây là dẫn sói vào nhà, mặt mũi nhà họ Từ chúng tôi đều bị anh làm mất hết.”

Từ Huy Hoàng bị chọc tức, vội vàng xuống xe lý luận: “Bố, bố đây là ngậm máu phun người.”

“Ngày hôm qua Huyền Tần từ sáng đến tối thằng bé đều ở cùng Lam Khiết, cho dù bố không tin Huyền Tần thì bố cũng phải tin tưởng Lam Khiết chứ.”

Chát!

Không nghĩ tới Từ Hiên Lâm tại chỗ vung cho Từ Huy Hoàng một cái tát: “Làm càn. Tôi là bố của anh, anh dám vì giúp người ngoài mà sỉ nhục tôi ngậm máu phun người, anh là đồ bất hiếu!”

“Ngày hôm nay tôi sẽ đứng ở nơi này, hoặc là anh đánh đuổi Diệp Huyền Tần đi, hoặc là, tôi sẽ không đứa con trai như anh.”

Uyển Nhi đứng tại chỗ sợ hãi đến oa oa thẳng khóc lên: “Đừng đánh ông nội, các người đừng đánh ông nội…”

Lúc này mọi người mới chú ý tới, trong lồng ngực Từ Lam Khiết còn ôm một cô bé.”