Chiến Thần Phong Vân

Chương 2316



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2316:

 

Tổ Trùng Bạch Miêu: “Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi”

 

Diệp Huyền Tân: “Xem như mày hiểu chuyện đó!”

 

Sau cuộc trò chuyện, Diệp Huyền Tân quay người rời đi, đi tìm kiếm dấu vết của Diệp què bọn họ.

 

Khi Diệp Huyền Tân quay trở về nhà của Diệp què, anh ta sớm đã đưa mọi người rời đi rồi.

 

May mắn thay Độc Lang biết rằng Diệp Huyền Tân chắc chắn sẽ quay lại để theo dõi tung tích của bọn họ, cho nên đã để lại một chút sinh khí tại hiện trường.

 

Diệp Huyền Tân liền đi theo con đường sinh khí này, và theo kịp đội ngũ của Độc Lang suốt chặng đường.

 

Diệp Huyền Tần đi theo đội ngũ của Độc Lang cách đó không xa, dùng ý thức khai thông: “Độc Lang, tình hình như thế nào rồi? Có điều gì bất thường không?”

 

Độc Lang đáp lại: “Mọi chuyện vẫn bình thường, Diệp què không có hành động gì đáng ngờ cả”

 

Diệp Huyền Tần: “Ừm, nhất định phải thận trọng thật thận trọng”

 

“Vừa rồi ngay trên phần mộ của em trai Diệp què. phát hiện có cổ trùng, Diệp què để con cổ trùng giám sát tôi”

 

“Tôi thực sự nghi ngờ, có thể Diệp què ngay từ đầu đã thông đồng với Đại Vu Miêu Kỳ rồi, những việc kỳ lạ này trên núi Hoàng Sa này, tất cả đều là những kiệt tác của Đại Vu Miêu Kỳ”

 

Haha!

 

Đôc Lang cười lạnh nhạt: “Em sớm đã đoán được rằng Diệp què không trong sạch rồi, không ngờ sự thật là như vậy!”

 

“Anh, hãy yên tâm đi, một Diệp què, vẫn chưa thật sự uy hiếp được chúng ta”

 

Diệp Huyền Tần: “Kiên quyết không được lơ là xem nhẹ. Nhắc nhở chiến thần Côn Luân bọn họ một chút”

 

Độc Lang: “Hiểu rồi!”

 

 

Độc Lang: “Không có sa mạc, đống cát vàng ở đâu ra?”

 

Diệp què: “Anh hỏi tôi tôi đi hỏi ai. Được rồi, bây giờ chúng ta đang trên con đường duy nhất đến núi Hoàng Sa, tiếp theo cũng đừng nói nhảm, theo sát sau lưng tôi”

 

“Nếu vì sự sơ suất của các anh mà dẫn đến mất mạng, cũng đừng trách tôi!”

 

Diệp què nói, đưa tay chỉ về con đường dẫn đến núi Hoàng Sa.

 

Mọi người lập tức nhìn theo hướng ngón tay của Diệp què.

 

Đây làm sao là “con đường” được, đó rõ ràng là một đoạn “dốc đứng”.

 

“Con đường” này vô cùng nhỏ hẹp, đến khúc ruột dê ở quê cũng không thể so sánh được, ở đoạn hẹp nhất chỉ cho phép một người lách người đi qua.

 

Hơn nữa trên dốc đứng xung quanh đều là sỏi đá, nếu không cẩn thận thì rất dễ bị rơi xuống.

 

Tất nhiên rồi, con dốc dựng đứng này đối với Độc Lang và những người khác mà nói, căn bản là không có gì đáng nói.

 

Họ thực sự nghỉ ngờ, liệu cái tên Diệp què này có thể leo lên được hay không.

 

Diệp què nhìn con dốc dựng đứng này, ngậm ngùi nói: “Nghe nói đường đi này rất khó, khó bằng lên trời cao, con đường này còn khó hơn đường chính gấp trăm lần!”

 

“Làm sao, các anh còn dám leo lên không? Tranh thủ khi chưa bắt đầu, hối hận cũng chưa muộn”

 

Độc Lang nói đùa: “Anh là một tên què còn không sợ, nếu những người bình thường như chúng tôi sợ, như vậy không lẽ chứng minh chúng tôi thậm chí còn tệ hơn kẻ tàn tật sao?”