Chiến Thần Phong Vân

Chương 2336



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2336:

 

Giọng nói khàn đục của chủ tử đột nhiên vang từ dưới vực lên.

 

Sau đó, một người đàn ông mặc áo dài màu đen bay từ dưới vực lên, ôm con trùng vào trong lòng.

 

Nhìn thấy người này, lông mày mấy người Diệp Huyền Tân đều giãn ra và Cười vui ve.

 

Người này không phải ai khác mà chính là mục tiêu bọn họ đang theo dõi, Đại Vu Miêu Kỳ.

 

l….i i.Í

 

Trùng vương càng kêu to hơn, giống như định báo động cho Đại Vu Miêu Kỳ.

 

Đại Vu Miêu Kỳ chau mày: “Mày nói tinh thần lực của bọn họ rất mạnh? Tinh thần lực là một chuyện tốt, vừa hay mày có thể dùng được”

 

Trùng vương:”Í…..i…i.i”

 

Đại Vu Miêu Kỳ ngây người, quét mắt nhìn về phía mấy người Diệp Huyền Tân: “Mày nói mấy người này rất nguy hiểm”

 

“Chắc không phải rồi, chỉ là một đám heo thôi, làm sao có thể uy hiếp được chúng ta”

 

Ngạo mạn lắm!

 

 

“Điều này không nên đâu, mẹ kiếp, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào vậy?”

 

Diệp Huyền Tân cười lạnh: “Đại Vu Miêu Kỳ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

 

Hả?

 

Đại Vu Miêu Kỳ nghỉ hoặc nhìn mấy người: “Các người là ai? Chúng ta đã gặp nhau rồi? Tôi nghe giọng cậu có hơi quen tai đấy”

 

Trước đó Diệp Huyền Tân vì tránh để Đại Vu Miêu Kỳ nhận ra nên đã cố tình đeo mạng che mặt, vậy nên Đại Vu Miêu Kỳ vẫn chưa nhận ra bọn anh đã tới. Diệp Huyền Tân tháo mạng che mặt xuống.

 

Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Huyền Tân, Đại Vu Miêu Kỳ suýt chút nữa bùng nổ tại chỗ, anh ta ôm lấy Trùng Vương, liên tục lùi về sau: “Diệp Huyền Tân, là cậu! Các người sao lại đuổi tới nơi này?”

 

Diệp Huyền Tân: “Khắp thiên hạ này lẽ nào đều là đất của đế vương hết”

 

Đại Vu Miêu Kỳ nói: “Là Diệp Què khốn kiếp đó đưa các người tới chứ gì” Diệp Huyền Tân cười lạnh: “Ông cho rằng ông và những kẻ cấu kết với ông sẽ không bị anh ấy phát hiện ra sao? Nực cười.”

 

Đại Vu Miêu Kỳ cắn răng nghiến lợi: “Hừ, tên Diệp Què chết tiệt, đúng thật là việc được thì ít mà thất bại thì nhiều.”

 

“Ông đây đã ba lần bảy lượt cảnh cáo anh ta, tuyệt đối đừng đưa tên họ Diệp tới, anh ta vẫn làm hỏng của ông đây”

 

Lúc này mấy người Diệp Huyền Tân mới biết, Diệp Què không đưa được “tên họ Diệp” lên núi mà là đang phòng bị Diệp Huyền Tân. Diệp.

 

Huyền Tân nói: “Đại Vụ Miêu Kỳ, bây giờ tốt nhất là ông ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi. Ngoan ngoãn thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị xử phạt nghiêm khắc”

 

Ha ha ha ha!

 

Đại Vu Miêu Kỳ đột nhiên cười điên cuồng: “Ngoan ngoãn thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Tôi thèm vào!”

 

“Tôi thừa nhận, tôi đánh giá thấp các người, sao tôi có thể ngờ được các người sẽ tìm tới nơi này được, nhưng cho dù các người có tìm thấy thì sao nào? Vẫn không phải là không làm được gì tôi hay sao?”

 

Diệp Huyền Tân cười một cái: “Ai cho ông cái dũng khí nói câu đó?”

 

Đại Vu Miêu Kỳ: “Lẽ nào các người quên trùng đồng tâm rồi? Bây giờ các người làm gì với tôi thì Trình Hạ Vũ cũng sẽ phải chịu đựng những đau khổ y như tôi!”

 

Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Vốn dĩ ông không nhắc thì tôi cũng quên, nếu ông đã chủ động nhắc tới thì tôi tính toán đủ hết với ông”

 

“Tôi từng nói rồi, có gì thì cứ tìm tới tôi, nếu như động vào người bên cạnh tôi rồi thì đừng có trách”