Chiến Thần Phong Vân

Chương 253



Vương Minh gật đầu: “Đúng vậy, quả thật là điên cuồng.”

“Người trẻ tuổi ấy mà, ngông cuồng quá cũng không phải chuyện tốt gì.”

“Không nói chuyện Trình Hà là em vợ Thẩm Hải, chỉ riêng nhà họ Trịnh sau lưng Trịnh Hà cũng không phải là thứ mà cậu ta có thể chọc được.”

“Diệp Huyền Tần có thể xử lý Bạo Long, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của nhà họ Trịnh.”

“Dù sao, thế lực của Bạo Long cũng chỉ tập trung ở thế giới ngầm, còn nhà họ Trịnh lại ở cả hai giới hắc bạch.”

“Haiz, xem ra là do ông lão này đánh giá cậu ta quá cao rồi.”

Tử Hàm trầm ngâm một lát, nói: “Nếu như Diệp Huyền Tần bị nhà họ Trịnh ép vào đường cùng, ông sẽ cứu cậu ta sao?”

Vương Minh lắc đầu: “Nếu ngay cả một nhà họ Trịnh nho nhỏ cậu ta cũng không thể chống lại được, vậy thì không thể coi là người tài được.”

“Loại người này, chết thì cũng sẽ chết, không đáng thương xót.”

Tử Hàm cúi đầu uống trà, không lên tiếng nữa.

Bệnh viện nhân dân ở Tân Hải.

Trải qua cả đêm cấp cứu, cuối cùng Trịnh Hà cũng biến nguy thành an.

Tên béo cùng đám đối tác dự án Tình Yêu Khuynh Thành cũng ở đây cả một đêm.

Không còn cách nào, bây giờ toàn bộ bọn họ đều cần nhờ Trịnh Hà cứu mạng.

Trịnh Hà không ra tay, không những bọn họ không thu được đồng nào tiền hàng, thậm chí còn bị Diệp Huyền Tần truy cứu trách nhiệm pháp lý nữa.

Sau khi Trịnh Hà tỉnh dậy, cả đám người đều rối rít tiến lên nịnh hót lấy lòng.

“Cậu Hà, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”

“Chúng tôi đã theo bên cạnh cậu cả đêm.”

“Cậu Hà yên tâm đi, chúng tôi đã tìm cho cậu bác sĩ giỏi nhất ở Tân Hải, đảm bảo sẽ khiến cậu không bị di chứng gì.”

“Nước.” Trịnh Hà yếu ớt nói.

Tên béo vội vàng bưng một ly nước tới, đút cho Trịnh Hà uống.

Kết quả Trịnh Hà động đậy một cái, mông lại đau rát, đau đến mức anh ta không nhịn được hét lên một tiếng.

Anh ta nhanh chóng bị chọc tức điên lên rồi.

Bị thương chỗ nào không bị, năm lần bảy lượt lại bị thương ở mông…Mẹ nó, mất mặt chết rồi.

Anh ta tức giận nói: “Đã báo cho chị và anh rể tôi biết chưa?”

“Mẹ mày nữa, Diệp Huyền Tần, tao sẽ nói chị và anh rể tao giết chết mày.”

Tên béo vội nói: “Vừa rồi bà Linh có gọi điện đến đây, nói là sẽ lập tức đến.”

“Bây giờ chắc cũng sắp đến nơi rồi.”

Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm trang điểm thật đậm đi vào.

Người đến không phải là ai khác chính là chị của Trịnh Hà, bà xã của Thẩm Hải, Trịnh Mỹ Linh!

Mặc dù Trịnh Mỹ Linh đã hơn bốn mươi nhưng được chăm sóc rất tốt, rất biết cách ăn diện, nhìn bộ dạng thướt tha này vẫn giống như một phụ nữ chưa chồng.

Bà ta vừa mới tiến vào đã vội vã la lên: “Hà, Hà, em sao rồi? Chị tới thăm em đây.”

Đám người vội vàng tránh ra thành một đường.

Trịnh Mỹ Linh vội lao đến trước giường bệnh, nhìn bộ dạng “thê thảm” của Trịnh Hà càng tức giận hơn: “Hà à, sao em lại bị thương nặng như vậy!”

“Nói cho chị biết đi, là ai làm, hôm nay chị nhất định sẽ giúp em trả thù!”

Trịnh Hà yếu ớt nói: “Là…Là Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết!”

“Chẳng…Chẳng qua em chỉ ngồi vào chỗ của bọn họ một chút, bọn họ lại ra tay luôn…”

“Chị, hôm qua nếu không phải những người này kịp thời đưa em đến bệnh viện, chỉ sợ đời này em không thể gặp lại chị rồi.”

Nói xong, Trịnh Hà còn rơi xuống thêm mấy giọt nước mắt “Đau khổ”.

Trịnh Hà vừa khóc, Trịnh Mỹ Linh càng đau lòng hơn: “Diệp Huyền Tần, Từ Lam Khiết, con mẹ nó thật quá đáng rồi!”

“Hà à, em yên tâm đi, em bị thương, chị sẽ thay em trả lại gấp trăm gấp ngàn lần.”

Những người khác cũng thi nhau nói phải trừng phạt Diệp Huyền Tần.

“Hừ, tên Diệp Huyền Tần này quả là khinh người quá đáng, một lời không hợp thì ra tay đánh người!”

“Lúc ấy chúng tôi đều đã nói rõ cậu Hà là em trai của bà chủ nhà họ Thẩm, nhưng tên Diệp Huyền Tần này còn ra tay nặng hơn…Đây rõ ràng chính là xem thường bà đó, bà Linh.”