Chiến Thần Phong Vân

Chương 2550



Chương 2550:

 

Diệp Huyền Tân liếc xéo người phụ nữ mang thai một cái: “Cô đừng hiểu nhầm, tôi cứu cô là vì đứa bé trong bụng cô là một sinh mạng vô tội, không liên quan gì đến cô”

 

“Cho nên cô không cần phải cảm ơn tôi”

 

Người phụ nữ mang thai khăng khăng nói: “Ân nhân, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, tôi sẽ làm người hầu của cậu, chỉ xin ân nhân hãy thu nhận”

 

Diệp Huyền Tần nói: “Bây giờ mời cô rời đi ngay lập tức, đừng có ảnh hưởng việc tôi nghỉ ngơi.”

 

Người phụ nữ mang thai dập đầu: “Ân nhân, sau này tôi sẽ là người hầu của cậu, cậu muốn đánh thì đánh mà muốn chửi thì cứ chửi”

 

Nói xong, cô ta lui về sau mấy bước, đứng dậy đi qua một bên.

 

Diệp Huyền Tân không quan tâm cô ta, nhắm mắt mà nghỉ ngơi.

 

Lão Tôn và Sói Đói lại không chịu tha cho Diệp Huyền Tân.

 

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, dùng ánh mắt để trao đổi với nhau.

 

Một lát sau, hai người lần lượt gật đầu, đã thống nhất được ý kiến: Họ phải bắt tay nhau mà giết chết Diệp Huyền Tân.

 

Đợi một tiếng sau, khi không gian đã hoàn toàn yên lặng, yên lặng đến bất thường.

 

Diệp Huyền Tân vẫn không hề nhúc nhích, rõ ràng đã ngủ say rồi Sói Đói nhặt một hòn đá mà ném về phía Diệp Huyền Tân.

 

Hòn đá bay trúng lòng bàn chân của Diệp Huyền Tân, phát ra một tiếng động nhỏ bé, nhưng không hề lay động được Diệp Huyền Tân.

 

Sói Đói thầm vui trong lòng: Diệp Huyền Tân ngủ say rồi, cuối cùng cơ hội của họ cũng đến rồi.

 

Sói Đói đứng dậy, Lão Tôn ngồi bên cạnh cũng đứng dậy.

 

Hai người lần lượt nhặt một tảng đá, rón rén mà đi về phía Diệp Huyền Tân.

 

Mà thực tế thì Diệp Huyền Tân chưa hề ngủ, đối với người thuộc cảnh giới như anh mà nói, cho dù là bảy ngày bảy đêm không ngủ thì vẫn không sao hết.

 

Sói Đối và Lão Tôn vừa phát ra tiếng động, Diệp Huyền Tân đã cảm nhận được rồi.

 

Đợi sau khi hai người đó đến gần, Diệp Huyền Tân tạo ra một luồng khí, quét qua hai chân của họ.

 

Hai người đó bị trượt ngã.

 

Trùng hợp nhất là đầu của hai người họ vừa đúng đập lên tảng đá mà họ vác đến.

 

Phập!

 

Một tiếng động vang lên, đẩu của Sói Đói đã nở hoa rồi, máu tươi bắt đầu túa ra.

 

Đầu Lão Tôn cũng chảy máu, vô cùng chật vật mà kêu khóc thảm thương.

 

“Vãi!” Đại Đầu tức giận: “Con mẹ nó có để cho người ta ngủ không hả, kêu cái gì mà kêu?”

 

Những đội viên khác cũng lần lượt tỉnh lại.

 

Lúc nhìn thấy cảnh tượng máu me be bét, đám đội viên đều kinh ngạc.

 

Chết người rồi!

 

Đương nhiên phản ứng của họ cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, nhưng không quá khiếp sợ hay hoảng hốt.

 

Ở đây mà chết người thì cứ như là đánh nhau ở thế giới ngoài vậy.

 

Họ đều thắc mắc ở chỗ Sói Đói đã chết như thế nào vậy?

 

Theo lý mà nói, giờ không phải người chết nên là Diệp Huyền Tân sao?

 

Đại Đầu nhìn thấy cảnh tượng này, cũng nhịn không được mà hít vào một hơi: “Hử? Con mẹ nó chuyện gì vậy? Sao Sói Lang lại chết vậy?”

 

“Lão Tôn, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”