Lúc đi học, Lý Ngọc Vân, Trần Hạ Lan có quan hệ tốt với Từ Lam Khiết nhất, cùng ăn cùng ở, như hình với bóng, là ba đóa hoa nổi tiếng trong trường học.
Chỉ là sau khi tốt nghiệp, Lý Ngọc Vân ra nước ngoài học cao lên nên cắt đứt liên lạc với hai người họ.
Thật không ngờ, Lý Ngọc Vân lại về nước vào lúc quan trọng như vậy.
Trần Hạ Lan gật đầu: “Ừ, cô ấy cũng vừa trở về. Mình muốn nhân dịp sinh nhật này, ba người chúng ta họp lại một lần.”
“Thoáng cái đã mười năm, đã mười năm rồi chúng ta không có ăn cơm chung với nhau rồi.”
Từ Lam Khiết vẫn có chút do dự.
Trần Hạ Lan bây giờ đã sớm không phải là Trần Hạ Lan năm đó.
Tình nghĩa của ba người, cũng đã sớm thay đổi.
Lúc này, Trần Hạ Lan bỗng nhiên rơi nước mắt: “Lam Khiết, bây giờ bên cạnh mình, chỉ còn hai người bạn là cậu và Ngọc Vân.”
“Mình thừa nhận, trước đó mình có làm một số chuyện quá đáng với cậu, nhưng bây giờ mình đã biết sai.”
“Xin cậu cho mình một cơ hội để hối cải, sau này mình nhất định sẽ quý trọng tình cảm của chúng ta.”
“Nếu như ngay cả hai người các cậu cũng không để ý đến mình, như vậy mình chết đi cho rồi…Hu hu.”
Thấy Trần Hạ Lan khóc lóc đáng thương như vậy, Từ Lam Khiết động lòng trắc ẩn.
Cuối cùng cô vẫn đành chấp nhận: “Được, mình đến dự sinh nhật cậu.”
“Cảm ơn.” Trần Hạ Lan đại hỉ, lôi kéo Từ Lam Khiết rời khỏi tòa cao ốc.
Trần Hạ Lan dẫn Từ Lam Khiết đi thẳng đến nhà hàng Thế Kỷ Mới.
Nhà hàng Thế Kỷ Mới này mặc dù quy mô không bằng khách sạn Thủy Cung, nhưng cũng xem như là hàng đầu ở thành phố Tân Hải.
Trần Hạ Lan đã sớm bao một phòng ăn xa hoa ở đây.
Vào trong phòng bao xa hoa, Trần Hạ Lan gọi mấy món ăn đắt tiền.
Điều này khiến Từ Lam Khiết có chút kinh ngạc.
Với điều kiện hiện tại của Trần Hạ Lan, sao có thể chi nhiều tiền như vậy được.
Chỉ là cô cũng không nghĩ nhiều, thầm nghĩ có lẽ trong nhà Trần Hạ Lan có một chút tiền tiết kiệm.
Từ Lam Khiết nói: “Hạ Lan, mình cũng không có chuẩn bị quà gì, nếu không mình đặt cho cậu một cái bánh kem nha.”
Trần Hạ Lan lắc đầu: “Không cần, Lý Ngọc Vân đã đặt cho mình rồi, sẽ lập tức đưa tới.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra.
Một cô gái xinh đẹp mỹ lệ, ăn mặc thời thượng đi đến.
Trong ngực cô ấy ôm một cái bánh kem lớn: “Hạ Lan, sinh nhật vui vẻ.”
Trần Hạ Lan vội đứng dậy, cười tủm tỉm nói: “Ngọc Vân, cậu có lòng rồi, cảm ơn.”
Nhìn thấy người đến, Từ Lam Khiết cũng có chút kinh hỉ.
Người đến chính là bạn học cũ của cô, Lý Ngọc Vân.
Đã nhiều năm như vậy, Lý Ngọc Vân vẫn đẹp như xưa.
Chỉ là, vẻ đẹp này không phải là vẻ đẹp chất phác thuần khiết năm đó, mà là vẻ đẹp đã trải qua sóng gió cuộc đời.
Từ Lam Khiết cười híp mắt chào hỏi: “Ngọc Vân, đã lâu không gặp.”
Mắt Lý Ngọc Vân nhìn Từ Lam Khiết, biểu cảm lạnh lùng hơn rất nhiều: “Ừ.”
Điều này khiến Từ Lam Khiết cảm thấy xấu hổ, không hiểu vì sao Lý Ngọc Vân lại đối xử với mình như vậy.