Ba chiếc xe vận tải tiến vào công xưởng, nhân viên mở cửa sau xe.
Trời ơi!
Xung quanh tiếng kêu kinh ngạc vang lên không dứt.
Tiền!
Những tờ tiền đủ màu được nhét đầy ba xe tải.
Cái này… Số tiền này ít nhất cũng phải một trăm triệu.
Giá trị của cả công xưởng của Từ Lam Khiết may ra thì mới được mấy chục triệu, ở đâu lại có được một trăm triệu này.
Bọn người kia cảm thấy dường như đã làm mất một khách hàng tiềm năng rồi.
Nhưng nghĩ tới lời hứa của Phương Ngạn, bọn họ đành phải đè nén sự hối hận xuống.
Sở Trường trơ tráo cười cười nói: “ Bà chủ Từ, tôi trước kia thật sự đã xem thường cô.”
“ Nhưng mà cô cho rằng một trăm triệu này của cô có thể đấu lại được với nhà họ Phương sao? Thật nhảm nhí!”
“ Các anh em, cầm tiền rồi chúng ta đi.”
Diệp Huyền Tần đột nhiên ngăn họ lại:“ Đứng lại.”
“Muốn lấy tiền, cũng được, nhưng trước tiên nói rõ ràng chyện hợp đồng đã.”
Nói xong, Diệp Huyền Tần từ trong xe lấy ra mấy bản hợp đồng, ném vào tên Sở Trường.
“ Hợp đồng giao hàng đã viết rất rõ ràng, trước ngày mai các người phải cung cấp cho bên chúng tôi một triệu tấn vật liệu.”
“Nếu như ngày mai vẫn chưa có thì chuẩn bị tiền bồi thường hợp đồng đi, hoặc là thế chấp công xưởng của mấy người cho chúng tôi.”
Sở Trường cười lớn:“ Ha ha, một bản hợp đồng liền muốn chèn ép bọn tao? Mơ đi!”
“Dù cho các ngươi có quỳ xuống xin bọn tao thì bọn tao nhất định sẽ không cung cấp vật liệu cho các ngươi. Để cho các ngươi phải bỏ mất hạng mục của nhà họ Thẩm…Ha ha , chờ ngồi tù đi.”