Từ Lam Khiết thận trọng nói: “Yêucầu gì?”Phương Ngạn cười nhạt: “Tối nayđến chỗ của tôi, hai ta biểu diễn mộtchút cảnh hay ho.”Lời nói của anh ta làm cho Từ LamKhiết cảm thấy chán ghét, ghê tởm.Nhưng nghĩ đến cha có thể…Dường như cô chỉ có một conđường có thể đi.Cuối cùng cô cắn chặt môi, chỉ cóthể nhắm mắt nói: ‘Được””Phương Ngạn : “Haha, hẹn gặp lạitối nay!”Đêm nay, mái tóc dài của cô sẽ làdây cương để tôi giơ roi thúc ngựa, thậttuyệt!Sau khi cúp điện thoại của Từ LamKhiết, anh ta lập tức gọi cho lão việntrưởng.Nhưng mà không có ai nghe máy.Anh ta ném điện thoại sang mộtbên, không gọi lại nữa!Sau đó anh ta bổ nhào tới ngườiphụ nữ nằm trên giường: “Tiểu bảo bối,tôi tới đây”“Đêm xuân đáng giá ngàn vàng,mạng sống của Từ Huy Hoàng khôngđáng để tôi lãng phí thời gian”“Sau đó tôi sẽ nói viện trưởng đicông tác, liền tìm một bác sĩ nào đó điqua lừa gạt một phen là được.”Nhà họ Từ bên kia, sau khi nghe tinPhương Ngạn đã tìm được viện trưởnggiúp đỡ, ai nấy cũng đều vui mừngphấn khởi.“Không hổ danh là người có quyềncó thế, có mạng lưới quan hệ rộng lớn”“Phế vật Diệp Huyền Tần kia khônggiúp được gì còn chưa tính, toàn làmhỏng chuyện””Khi đi qua phòng phẫu thuật DiệpHuyền Tần đang ở, ông ta đột nhiêndừng lại, cau mày.“Mẹ kiếp, anh ta không phải bác sĩbệnh viện, làm sao lại vào được.”Trong tiềm thức ông ta muốn tiếnvề phía trước.Nhưng khi nhìn thấy thuật ngânchâm của Diệp Huyền Tần , ánh mắtông ta đột nhiên sáng lên.“Cái này… Đây chẳng lẽ là Thiên LaMười Ba châm?”“Kỹ thuật châm cứu đỉnh cao đượcsáng tạo bởi Diệp soái!”“Chúa ơi, cả đời này tôi không ngờlại được nhìn thấy Thiên La Mười Bachâm!”Ông ta đứng sững ở trước cửa,“nhìn” với đôi mắt rực lửa.Thiên La Mười Ba châm không chỉhiệu quả mà còn rất đẹp.Dần dần, Từ Huy Hoàng trêngiường bệnh cũng tỉnh lại.Từ Huy Hoàng sửng sốt khi nhìnthấy một người đàn ông lạ mặc đồbình thường đứng trước mặt mình.Ông không biết Diệp Huyền Tần,ông cũng không biết anh chính là “conrể tương lai” đã giúp mình khỏi bệnhtim.“Cậu … cậu là ai?”“Đừng cử động. Diệp Huyền Tântrầm giọng nói: “Tôi đang châm cứucho ông:“Châm cứu?” Từ Huy Hoàng sữngngười một lúc, rồi cúi đầu nhìn DiệpHuyền Tần đang tự mình châm cứucho ông.Một lúc sau, ông ta kích động toànthân run rẩy.“Thiên La Mười Ba châm… ThiênLa Mười Ba châm trong truyền thuyết!”“Trời ạ, tôi có thể tận mắt nhìn thấyThiên La Mười Ba châm, thậm chí cònlà châm cứu cho tôi!”“Vinh hạnh, đây là vinh hạnh củatôi”Không lâu sau, Diệp Huyền Tần đãchâm cứu xong.Lão viện trưởng vội vàng chạy lên:“Anh bạn nhỏ, thật là bội phục, cậuthực sự biết Thiên La Mười Ba châm!”“Tiết mỗ bái phục cậu.”Từ Huy Hoàng cũng vội vàng đứngdậy.Ông cảm thấy cả người thoải mái,khỏe hơn trước rất nhiều.“Anh bạn nhỏ, lợi hại lắm”“Cậu có thể chỉ cho tôi một hai, tôiCửa phòng cấp cứu mở ra, có bangười bước ra ngoài.Người dẫn đầu là Diệp Huyền Tần .Theo sau anh là Từ Huy Hoàng vàlão viện trưởng.Lý Khả Diệu sợ hãi kêu một tiếng:“Phế vật kia cũng ở đây!”“Chết tiệt, có phải cậu ta vào phòngphẫu thuật gây rối, đúng là được việcthì ít bại sự có thừa.Bác cả cười nói: “Quan tâm phế vậtđó làm gì”.“Trọng điểm là Huy Hoàng đã hồiphục, dường như không có gì xảy ra”“Nhìn bên cạnh đi, chính là việntrưởng a”Lý Khả Diệu mừng rỡ kêu lên: “Thìra là Tiểu Phương đã sớm mời việntrưởng đến cứu Huy Hoàng a”“Chúng ta đã trách nhầm đứa nhỏPhương Ngạn này rồi”“Vẫn là con rể của tôi đáng tin cậyNgười một nhà vội vàng nghênhđón, vây quanh Từ Huy Hoàng cùngviện trưởng già.Về phần Diệp Huyền Tần, anh trựctiếp bị bỏ qua.Từ Lam Khiết liếc nhìn Diệp HuyềnTần với ánh mắt phức tạp, thở dài, đếntrước mặt lão viện trưởng nói cảm ơn.“Viện trưởng, ngài thật đúng là diệuthủ hồi xuân a”“Cảm ơn ngài đã cứu cha tôi”“Viện trưởng, hôm nay dù thế nàotôi cũng phải mời ngài bữa cơm để tỏlòng biết ơn”Lão viện trưởng không khỏi dởkhóc dở cười: “Thật xấu hổ, kỳ thậtkhông phải tôi cứu Từ Huy Hoàng”“Đây đều là công lao của thầy giáo,toàn bộ quá trình tôi đều không nhúngtay.Người nhà họ Từ không hiểu rasao.Viện trưởng còn có thầy giáo?Người ở đâu?Từ Huy Hoàng nói: “Đúng vậy,chính thầy đã cứu tôi”“Đến, để tôi giới thiệu với mọingười, đây là thây giáo mà tôi và việntrưởng vừa mới nhận”Từ Huy Hoàng đi tới bên ngườiDiệp Huyền Tần , khom lưng cúi đầu:“Thầy giáo, đại ân không thể nào cảmtạ hết được”Tối:.f:›;Tròng mắt người nhà họ Từ suýtnữa trừng rớt xuống đất.Diệp Huyền Tần, ân nhân cứu“Là Phương Ngạn nhờ ngài giúp đỡcứu Từ Huy Hoàng alˆ”Lão viện trưởng cau mày: “Tôi đãnói rồi, tôi không có giúp gì cả, chỉ cómột mình thầy tôi làm”“Hơn nữa, Phương Ngạn là ai? Anh†a cũng không có gọi cho tôi:“À đúng rồi, vừa rồi điện thoại cóđổ chuông hai lần, nhưng tôi vừa địnhbắt máy thì bên kia đã tắt máy, khôngbiết có phải là anh ta gọi không”Đột nhiên Từ Lam Khiết nhận rađiều gì đó, vội vàng gọi cho PhươngNgạn, đồng thời bật loa ngoài lên.“Phương Ngạn, anh đã liên lạc vớiviện trưởng chưa?”Phương Ngạn : “Tôi đã liên lạc rồi,nhưng viện trưởng đang đi công tácnước ngoài, không thể quay về”.“Tôi sẽ liên lạc một bác sĩ khác chocô…Từ Lam Khiết tức giận nói: “Nói dối,anh chính là một tên lừa gạt:“Rõ ràng hiện tại viện trưởng đangđứng ở trước mặt tôi!”Phương Ngạn có chút xấu hổ:“Thật sao? Đó có thể là do tôi với ôngấy nói chuyện không rõ ràng”Từ Linh Nhi: “Cút, còn muốn nói dốitôi! Đồ cặn bã, bại hoại!”“Sau này đừng có gọi cho tôi.Phương Ngạn cũng tức giận: ‘Mẹkiếp, cô dám mắng lão tử!”“Cảnh cáo cô, ngày một tháng sau,chúng ta đúng hẹn kết hôn, nếu côdám đổi ý, tôi sẽ làm cho nhà họ Từxong đời.”“Ngoài ra, hãy tránh xa dã namnhân mà hôm nay cô gặp, nếu khônglão tử sẽ tìm người giết anh ta”BalCúp điện thoại.Tại hiện trường một hồi tĩnh mịch.Bây giờ chân tướng đã rõ.Phương Ngạn, người mà bọn họđặt hy vọng, vốn dĩ không để tính mạngcủa Từ Huy Hoàng trong lòng.Nhưng Diệp Huyền Tần, người bịhọ hắt hủi và sỉ nhục, đã cố gắng hếtsức để cứu người……Tâm trạng một nhà họ Từ vô cùngphức tạp.Từ Huy Hoàng vẫn chưa hiểu rỡ,thanh niên trước mặt là Diệp HuyềnTần : “Thầy, cậu còn chưa ăn cơm…”“Câm miệng. Lý Khả Diệu hét lớn:“Cậu ta không đủ tư cách làm thầy củaông.Từ Huy Hoàng mắng: “Bà thì biếtchủ nhiệm khoa dễ dàng như vậy.Nhưng nghĩ đến mình ở vị trí này lànhờ Diệp Huyền Tần, phần lớn niềm vuicủa ông đều biến mất.Xét cho cùng, trong lòng ông,Phương Ngạn là người con rể lý tưởng.Lúc này xa xa, hai mẹ con Trần HạLan và Trần Uyên đang đi đến.Trần Uyên: “Bây giờ Từ Huy Hoàngđang đến thời điểm nguy cấp, cũngkhông tin nhà họ Từ sẽ không cúi đầu.”Trần Hạ Lan: “Hừm, con muốn cảnhà họ Từ quỳ xuống như một con chócầu xin con”“Đặc biệt là Diệp Huyền Tần, conmuốn dẫm nát mặt anh ta”Cho đến bây giờ, khuôn mặt của côbị Diệp Huyền Tần đánh vẫn còn hơiđau nhức.Khi bọn họ đến gần đám người nhàhọ Từ, lập tức ngây ngẩn cả người.Từ Huy Hoàng thực sự đã khỏibệnh, sắc mặt hồng hào, không giốngnhư bệnh nặng mới khỏi.“Chuyện này … có chuyện gì xảy ravậy?”.Kế hoạch trả thù thất bại.Hai người thở dài trong lòng, chuẩnbị rời đi.“Đứng lại.” Diệp Huyền Tân lạnhlùng nói: “Ai cho các người đi.”Trần Uyên trợn mắt giận dữ nhìnanh: “Câm miệng, ở đây không có chỗcho cậu nói chuyện.”Diệp Huyền Tần giễu cợt: “Thậtsao? Vậy thì chủ nhiệm Từ có tư cáchnói.“Chủ nhiệm Từ, ông không thể đểyên, là bác sĩ không thể bởi vì ân oáncá nhân mà từ chối cứu người, thậmchí ở trước mặt mọi người còn đòi 300triệu tiền trà nước, ông giữ một cấpdưới như vậy để làm gì? Để gây tai họacho xã hội?”Nhất thời Từ Huy Hoàng luẩn quẩnkhông có nghĩ ra được chuyện gì.Ông không biết trước đây mẹ conTrần Hạ Lan đã gây nên chuyện gì.Lý Khả Diệu phản ứng kịp thời: Đâylà thời điểm tốt để bọn họ báo thù alLý Khả Diệu hét vào mặt Từ HuyHoàng : “Từ Huy Hoàng, mau trục xuấtbà ta ra khỏi đây!”“Trước đó tôi đã dập đầu quỳ lạybọn họ, nhưng họ không cứu ông, thậmchí bà ta còn đòi chúng ta 300 triệu.”“Tức chết tôi!”Từ Huy Hoàng cũng nổi giận: “Còncó chuyện này saol”Từ Huy Hoàng chế nhạo: “Từ HuyHoàng tôi khinh thường làm ra loạichuyện đó.”“Ngược lại, một số người tay chânbẩn thỉu, sợ là đưa không ít tiền cholãnh đạo a””Trần Uyên: “Thối tha, ông khôngđưa hối lộ, làm sao viện trưởng lại bổnhiệm ông làm chủ nhiệm khoa?”Từ Huy Hoàng chưa kịp nói thì LýKhả Diệu đã dẫn đầu nói: ‘Lần này tôithực sự là phải cảm ơn bà”“Cảm ơn bà đã chắp tay nhường lạiDiệp Huyền Tần cho chúng tôi.”“Diệp Huyền Tần có tài y thuật xuấtchúng, không chỉ cứu sống Từ HuyHoàng, cậu ấy thậm chí còn nhận việntrưởng làm học trò của mình”“Đừng nói đến một chủ nhiệmkhoa nho nhỏ, cho dù Huy Hoàngmuốn làm phó viện trưởng, viện trưởngcũng phải cho Diệp Huyên Tần mặtmũi:“Ai nói con gái tôi nhặt được giàyrách? Là con gái tôi nhặt được bảo bối!”“Thật tiếc khi một số người khôngtinh mắt đã không nhận ra bảo vật này!”Cái… cái gì!Hai mẹ con Trần Hạ Lan nhìn vềphía Diệp Huyền Tần .Cái thứ phế vật nghèo túng nàycòn không đào ra được 300 triệu, thậtsự đã nhận viện trưởng làm học tròICậu ta có loại khả năng này, tại saotrước đây lại không phát hiện!Chờ đã, nếu lúc cưới không cần300 triệu, hiện tại bà ta chính là chủnhiệm khoalChính bà ta đã hủy đi cơ hội này?Trần Uyên hối hận xanh cả ruột.Hôm nay, bà ta thực sự không nênyêu cầu thêm 300 triệu kia, bây giờ tổnthất của bà ta đã gấp mấy lần 00 triệuTÕI.Đợi cho đến khi Diệp Huyền Tầnsắp xếp bà ta làm chủ nhiệm khoa, rồiđuổi Diệp Huyền Tần đi cũng được mà.Trần Hạ Lan vốn đang trâm mặcđột nhiên lên tiếng.