Chiến Thần Phong Vân

Chương 479



“Bụp!”

Anh bỗng nhiên vấp phải một cục đá dưới chân, cục đá bị đá ra ngoài bay thẳng về phía Tây Nam âm u hẻo lánh.

“Ao ui!”

Cục đá rơi vào trong bóng tối từ nơi hẻo lánh âm u đó truyền đến một tiếng hét thảm thiết.

Ngay sau đó Độc Lang khập khiễng từ nơi hẻo lánh đi ra: “Đại ca, rốt cuộc anh làm thế nào phát hiện được em vậy nha. Vừa nãy em thậm chí không có thở đó.”

Diệp Huyền Tần: “Về sau bớt hút thuốc lá lại, trên người toàn mùi thuốc lá, mùi nồng như thế không phát hiện ra cậu mới là lạ.”

Độc Lang trên mặt viết đầy bất mãn: “Đúng là mũi chó, cái mũi linh như vậy…”

“Hử?”

Diệp Huyền Tần giận tím mặt, một cướp đạp bay Độc Lang.

Mắng anh có mũi chó à, tên Độc Lang này chán sống rồi phải không.

“Ao ui!”

Độc Lang lại kêu rên một tiếng thảm thiết.

Diệp Huyền Tần: “Cái tên sát thủ Tử Dạ bị chúng ta bắt ở đâu?”

Sói Hoang chỉ tay vào một nơi hẻo lánh bên trong phòng nhỏ: “Ở bên trong phòng tạm giam.”

Diệp Huyền Tần: “Đi, đi vào hỏi thăm cái tên đó một chút.”

Ba người đi vào phòng tạm giam.

Trên đường đi, Diệp Huyền Tần giáo huấn một chút nói: “Một người là quân ở khu tỉnh, một người là thiếu tá trấn giữ phía Bắc lại chạy tới đây trông giữ một sát thủ cảm thấy không đáng không? Nói với các người bao nhiêu lần rồi chỉ cần phái một tên cấp dưới tới giúp tôi là được.”

Độc Lang hắc hắc cười ngây ngô: “Đại ca em đây không phải chính là nhớ anh quá sao?”

Diệp Huyền Tần: “Cút đi, một cái thằng đực rựa giống như tôi thì có cái gì mà nhớ.”

“Ngược lại là hai cậu tuổi tác cũng không nhỏ nữa rồi đến lúc nên cân nhắc chuyện hôn nhân rồi đấy.”

“Trong lòng cậu ngắm trúng được cô gái nào chưa, tôi sẽ bảo chị dâu của các cậu làm người dắt dây tơ đỏ cho.”

Độc Lang vội nói: “Đại ca, đại ca còn chưa kết hôn sao hai chúng tôi dám kết hôn trước chứ, vẫn là đại ca kết hôn trước đi, chuyện của bọn tôi tính sau.”

“Đúng rồi đại ca, chuyện của anh và chị dâu thế nào rồi? Lúc nào tính tổ chức hôn lễ đó.”

Diệp Huyền Tần: “Nhanh thôi. Tôi và cô ấy đã hoàn thành xong khâu trọng yếu cuối cùng rồi bây giờ chỉ chờ mỗi một lễ kết hôn nữa thôi.”

Sói Hoang hai mắt tỏa sáng: “Ha ha đại ca, em đã sớm nói với anh rồi, giữa anh và chị dâu chỉ còn có mỗi cái “chuyện đó” mà thôi, cái “chuyện đó” mà được giải quyết thì mọi chuyện đều ổn hết.”

“Lần trước em cho anh bao cao su sử dụng hết chưa? Đây chính là bao cao cấp số lượng có hạn chỉ ở nước ngoài mới có thôi đấy, nếu dùng hết rồi thì nói với em một tiếng, em lại chuẩn bị cho anh.”

Vừa nghe đến đây, Diệp Huyền Tần nhất thời mặt đen lại.

Tên chó chết này đưa cho mình cái bao Durex, hại mình xấu hổ muốn chết, còn ở trước mặt Từ Lam Khiết nữa chứ!

Anh không chút khách khí một cước đạp bay Sói Hoang: “Tên thối tha nhà cậu về sau còn dám suy nghĩ lung tung ông đây lột da của cậu.”

Khách sạn Ngũ Kim.

Một tên khách kì quái đi đến.

Đó là một người có dáng vẻ gầy gò mặc quần áo giống như đúc ông già đang trông coi khách sạn luôn, đội mũ lưỡi trai thấy không rõ khuôn mặt lời nói và hành động cũng rất kỳ quái.

Ông già trông coi khách sạn lườm đối phương một cái, bên trong mắt hiện lên một tia dị dạng thần sắc: “Xin hỏi ngài đây cần gì?”

Đối phương: “Chìa khoá.”

Ông già trông coi khách sạn: “Chìa khoá gì?”

Đối phương: “Mở đường hầm dưới mặt đất.”

Ông già trông coi khách sạn lắc đầu: “Thật ngại quá không có!”

Chìa khóa mở đường hầm dưới mặt đất là ám ngữ khách sạn dùng để cho khách đi vào sòng bạc.

Nhưng hiện tại sòng bạc đã đóng cửa ám ngữ cũng không cần thiết nữa.

Nhưng đối phương hình như không có ý định muốn rời đi.

Cô ta cười lạnh nói: “Không có chìa khoá vậy tôi chỉ có thể dùng sức mạnh xông vào.”

Nói xong cô ta đằng đằng sát khí đi tới chỗ ông già.

Ông già trông coi khách sạn lập tức khẩn trương lên: Kẻ đến không có thiện ý a!

Ông vội vàng đưa tay móc súng trong ngăn kéo.

Nhưng không còn kịp rồi.

Đối phương bỗng nhiên tăng thêm tốc độ xông tới chỗ ông.

Nhanh như gió vậy.

Chỉ là trong chớp mắt cô ta đã xuất hiện ở trước mặt ông già trông coi khách sạn.

Ông già trông coi khách sạn còn chưa sờ được súng thì mắt đã tối sầm lại hôn mê bất tỉnh rồi.

Người khách đó lôi ông già trông coi khách sạn ra phía sau quầy giấu sau đó tháo xuống mũ lưỡi trai.

Khuôn mặt này không ai khác chính là Phạm Thúy Lan.