Anh ta liếc nhìn chiếc cốc đựng nước bằng thép không gỉ trên mặt đất và nói đùa: “Chậc chậc, ai đã khiến Bí thư Hoàng tức giận vậy?”
Nhìn thấy vị khách, Hoàng Cảnh ngay lập tức đứng dậy và kính cẩn chào.
Người đến là Trương Văn Lương, một quan cấp thành phố, hơn Hoàng Cảnh một cấp.
Như có câu nói, khi các quan chức cấp cao nhất đè bẹp mọi người đến chết, như thường ngày khi nhìn thấy Trương Văn Lương, Hoàng Cảnh lại nghiêng người cúi đầu chào, hành động giống như đứa cháu trai nhìn thấy bậc tiền bối.
Chỉ là hai người chẳng qua là quen biết qua cái gật đầu, mới nói chuyện không tới mười câu, ông ta tại sao đột nhiên tới “Gõ cửa” tìm.
Ông ta giải tỏa những suy nghĩ lộn xộn trong lòng, khẽ cười nói: “Thư ký Trương, khách quý khách quý, mau ngồi xuống đi.”
“Ay ya, tôi tuổi tác đã cao, cầm ly nước cũng không còn vừng. Để tôi cho thư ký đến lau dọn.”
Trương Văn Lương cười nhẹ và không nói gì.
Hoàng Cảnh yêu cầu thư ký rửa sạch cốc nước bằng thép không gỉ, mang thêm hai cốc trà, tự mình đưa cho Trương Văn Lương: “Thư ký Trương, mời anh uống trà.”
Trương Văn Lương nhấp một ngụm, đột nhiên nhàn nhạt nói: “Thư ký Hoàng, anh biết không, chuyện lộn xộn ở đây khiến ông chủ rất tức giận.”
“Ông chủ?” Hoàng Cảnh không nhịn được, lạnh toát khắp người: “Thư kí Trương, có phải… Có phải tôi nghe lầm? Ông nói… Ông chủ?
Trương Văn Lương nói: “Ông nghe đúng rồi đó, tôi đang nói tới ông chủ.”
Nước da của Hoàng Cảnh đột nhiên trở nên trắng bệch, ông ta vội vàng đóng cửa sổ lại.
Ông ta không bao giờ ngờ rằng Trương Văn Lương và ông ta là cùng một ông chủ, họ có cùng một huyết mạch.
Địa vị của Hoàng Cảnh quá thấp và ông ta không có thẩm quyền để biết quá nhiều về đường dây này. Ông ta chỉ biết rằng đường dây của mình chỉ có Hồ Thanh Sơn và Vương Minh.
Hóa ra Trương Văn Lương cũng là người cùng hội cùng thuyền.
Bây giờ không sao sao, còn có thêm một cánh tay phải đắc lực khác, ông ta phải sợ không giết được Diệp Huyền Tần sao?
Ông ta vội vàng nói: “Ông Trương, xin ông nói với sư phụ không cần tức giận, tôi nhất định sẽ tìm cách giết Diệp Huyền Tần.”
Trương Văn Lương không chút giấu giếm vẻ khinh thường: “Chỉ với một mình ông mà muốn giết Diệp Huyền Tần? Đúng là mơ mộng.”
“Tên thối tha đúng là có năng lực.”
“Anh ta đã làm cho thế giới ngầm của tỉnh Hà Sơn trở nên lục đục, khiến ông chủ mất kiểm soát.”
“Hồ Thanh Sơn cũng bị anh ta giam cầm. Mạng cũng không còn giữ được lâu.”
“Ngay cả nhóm sát thủ cũng cố tình xa lánh ông chủ.”
“Tất cả những điều này là để chọc tức ông chủ, và khiến ông chủ vô cùng tức giận.”
“Bây giờ tình hình ở tỉnh Hà Sơn này quá tệ, ông không có khả năng thu xếp nữa rồi.”
Hoàng Cảnh thận trọng nói: “Vậy thì… Ông Trương, ý của ông chủ là gì?”
Trương Văn Lương nói: “Những nhóm sát thủ và tàn tật ngầm, ông chủ sẽ điều người từ ba tỉnh đến trấn áp và thu phục.”
“Về phần ông, ưu tiên hàng đầu là không tiếc công sức giữ lại công ty Dược phẩm Lỗ Kháng.”
“Công ty dược phẩm đó cất giấu rất nhiều bí mật với ông chủ, nhất định không được để Diệp Huyền Tần lấy đi.”
Hoàng Cảnh ngay lập tức gật đầu: “Ông Trương, ông yên tâm, mặc dù tôi không thể đảm bảo điều gì khác, nhưng với sự kiên nhẫn của mình, tôi chắc chắn có thể giữ được công ty dược phẩm.”
Trương Văn Lương ngẩng cao đầu: “Ừm, đừng khiến chúng tôi thất vọng.”
“Bất cứ lúc nào thấy cần thiết, ông đều có thể nhờ tôi giúp đỡ.”
Hoàng Cảnh vui mừng khôn xiết, điều ông ta chờ đợi chính là câu nói này: “Cảm ơn ông Trương đã ra tay hiệp nghĩa, giúp đỡ tôi.”
Trương Văn Lương nhanh chóng rời đi.
Hoàng Cảnh cười toe toét nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Huyền Tần, mày nghĩ rằng mày có thể sống sót lần này sao!
Ở tỉnh Hà Sơn này mày làm ra chuyện lớn như vậy, ông chủ đích thân chỉ định mục tiêu là mày, liền điều người từ ba tỉnh đến trấn áp mày.
Ngoài ra, mấy quan viên cấp cao thành của thành phố Tân Hải cũng thuộc hàng của tao, đến thời điểm đó, trong đánh ngoài yểm thì dù có ba đầu sáu tay cũng có chạy đằng trời.”