Diệp Huyền Tần cười đầy thâm ý nói: “Xem vẻ mặt của em chắc là biết đáp án rồi.”
Từ Lam Khiết giật mình: “Thật sự như em nghĩ à?”
Diệp Huyền Tần: “Trước nói cho anh nghe xem em nghĩ thế nào?”
Từ Lam Khiết nói: “Trước kia anh đã điều tra được Trần Hạ Lan vì muốn hãm hại chúng ta mà hạ methamphetamine với chúng ta, chính là Hồ Thanh Sơn của Dược phẩm Lỗ Kháng sản xuất.”
“Lẽ nào Dược phẩm Lỗ Kháng không chỉ sản xuất một lượng nhỏ methamphetamine, mà có một dây chuyền công nghiệp sản xuất và bán hàng hoàn hảo?”
“Nếu là như vậy, bọn họ nhất định sẽ không để tập đoàn Diệp Linh tiếp quản, ngược lại nếu như dây chuyền công nghiệp này bại lộ, bọn họ đều sẽ chết.”
Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng vuốt mũi Từ Lam Khiết một cái: “Thông minh.”
“Cho nên, chúng ta nhất định phải có được Dược phẩm Lỗ Kháng, nhổ tận gốc khối u ác tính này.”
Từ Lam Khiết che mũi, đau đến ức nước mắt: “Cái tên đầu gỗ này, đã nói bao nhiêu lần là phải nhẹ tay một chút rồi… Mũi em đau muốn chết đây này.”
Diệp Huyền Tần áy náy nói: “Lần sau sẽ không, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Từ Lam Khiết: “Anh còn muốn có lần sau à… Em sẽ bóp chết anh đấy.”
Diệp Huyền Tần la lên: “Mưu sát chồng à.”
Tần Cao đứng bên cạnh nhìn đôi tình nhân cãi nhau ầm ĩ, vẻ mặt hâm mộ cực kỳ.
Ông chủ Tần quả nhiên là người đàn ông hoàn hảo, có thể một tay chống đỡ trời, nhưng lại lui về triền miên với vợ.
Mình nhất định phải lấy ông chủ Diệp làm gương, cho dù bằng một phần mười anh cũng được.
Phát hiện ra sự tồn tại của Tần Cao, Từ Lam Khiết lập tức đỏ bừng mặt, tránh xa Diệp Huyền Tần.
Có điều Diệp Huyền Tần đã bá đạo ôm cô vào trong lòng, vẫy tay với Tần Cao: “Tần Cao, tới đây.”
Tần Cao vội vàng chạy tới: “Anh Tần, chuyện anh bảo tôi đã điều tra rõ ràng rồi.”
“Đây là video, mời anh xem.”
Diệp Huyền Tần xem video một lượt, cười mỉa mai liên tục: “Quả nhiên lại là giám đốc Tào.”
“Xem ra lần trước ông ta bị đánh vẫn quá nhẹ.”
Tần Cao hỏi: “Anh Tần, có cần tôi công bố video ra ngoài, để giám đốc Tào bị mang tiếng xấu không?”
Diệp Huyền Tần trả lời: “Tạm thời không cần, để dư luận lại dấy lên một hồi, tối lại nói.”
Từ Lam Khiết liếc mặt nhìn Diệp Huyền Tần: “Tinh tướng.’
Diệp Huyền Tần: “Khụ khụ…”
Trên thực tế, chưa tới tối, Diệp Huyền Tần đã nhận được bốn năm cuộc điện thoại.
Đều là đến từ các cấp lãnh đạo phía trên, muốn chứng thực độ chính xác của tin tức.
Diệp Huyền Tần biết, thời cơ đã chín muồi.
Anh gọi cho Đỗ Tuyết: “Ra tay đi!”
Lại thêm một trận dư luận đại chiến, chính thức vén màn che.
Bây giờ toàn bộ thành phố Lâm Hải, thậm chí là tỉnh Hà Sơn cũng đang thảo luận về vấn đề này.