“Mẹ nó, tôi biết không thể lừa gạt anh. Tuy nhiên, bây giờ anh đã bị chúng tôi khóa chặt, không có cách nào ngoài chuyển nhượng cổ phần. Tập đoàn Diệp Linh của anh trị giá 105 tỷ, trừ khi anh thế chấp toàn bộ tập đoàn cho anh họ của tôi.”
“Một nửa cổ phần của Lỗ Khang quan trọng hay tập đoàn Diệp Linh quan trọng anh tự mình suy nghĩ.”
Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi: “Hồ Nghiễm Thắng, vì để đối phó tôi anh đúng là nhọc lòng. Thật ra anh đã chọc giận tôi rồi, tôi cho anh một cơ hội cuối, tự mình đứng ra gánh 85 tỷ này.”
“Anh đến chết còn mạnh miệng.” – Hồ Nghiễm Thắng khinh thường Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần: “Không trân trọng cơ hội này thì được thôi.”
“Anh đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi hay sao? Tôi biết anh ở thành phố Tân Hải có chút năng lực nhưng so với ngân hàng Đại Thông thì không là gì.”
“Ngay cả Vương Minh còn phải nể mặt ngân hàng Đại Thông mấy phần, anh là cái gì chứ?”
Sắc mặt Nhậm Tiền tái nhợt. Bây giờ mọi thứ đã đi vào bế tắc, cho dù Diệp Huyền Tần có trả lại khoản vay, anh cũng đã làm phật lòng ngân hàng Đại Thông.
Sức mạnh của Ngân hàng Đại Thông được xếp vào hàng đầu toàn miền bắc, bọn họ thực sự không đủ khả năng để khiêu khích người ta.