Chiến Thần Phong Vân

Chương 612: Rốt cuộc có phải là anh hùng cái thế hay không



Từ Nam Huyên và Từ Lam Khiết cũng đều tò mò nhìn Thiếu Mã Gia.

Đúng vậy, nếu anh hùng cái thế không biết thân phận dân kinh doanh của cô, vậy làm sao có thể giúp cô giải quyết phiên phức về mặt kinh doanh được. Thậm chí còn mua cả dự án Nghĩa An tặng cho cô nữa!

Trong lòng Thiếu Mã Gia có chút khẩn trương, thầm mắng Diệp Huyền Tân thật lắm mồm. Anh ta miễn cưỡng cười vui vẻ đáp: “Nam Huyên à, anh chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, đương nhiên anh biết em là dân kinh doanh rồi”

“Nam Huyên, cô Từ Lam Khiết, tôi có thể mời hai người tới tham gia buổi tiệc tối nay được không? Người có thể tham gia buổi tiệc này đều là tinh anh trong giới kinh doanh cả.

Có thêm một vài người bạn trên thương trường, chắc chắn sẽ là chuyện trăm lợi mà không có lấy một hại cho con đường kinh doanh của các cô”

Từ Nam Huyên mừng rỡ: “Em đồng ý, em đồng ý”

Từ Lam Khiết cũng mỉm cười gật đầu: “Vậy cảm ơn sự quan tâm của anh Mã”

Bây giờ, sự phát triển của tập đoàn Diệp Linh đang trong thời kỳ không có bước đột phá, nếu quen biết thêm một vài tinh anh trong giới kinh doanh, và lấy được mấy bản hợp đồng, vậy nói không chừng có thể giúp tập đoàn Diệp Linh đột phá.

Trùng Gia cười và tự giới thiệu mình: “Hai quý cô xinh đẹp, tôi là tổng phụ trách của buổi tiệc đêm nay, các cô cứ gọi tôi một tiếng ông Trùng là được. Nếu trong buổi tiệc có bất cứ vấn đề gì, thì các cô có thể tìm tôi. Không biết nên xưng hô với vị này thế nào? Nhìn có chút quen mắt” Ông ta nhìn về phía Từ Nam Huyên.

Từ Nam Huyên vội đáp: “Tôi là người của nhà họ Từ Tam Giang”

Trùng Gia hiểu ra: “Hóa ra là người nhà họ.

‘Từ Tam Giang sao, hân hạnh hân hạnh!”

Ông ta duỗi tay ra và bắt tay cô.

Diệp Huyền Tân ngạc nhiên, vội vàng ngăn cánh tay đang vươn ra của ông ta. Lão cố sư này từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều là cổ trùng. Nếu ông ta bắt tay với Từ Nam Huyên, vậy có thể trực tiếp hạ cổ vào người cô.

Anh nói một cách quái gở: “Thưa ông, thứ cho tôi nói thẳng, bàn tay này của ông đã mấy ngày không rửa rồi. Bàn tay này không cần thiết phải bát nữa đầu, tránh làm bẩn tay người ta, ông nói có đúng không?”

Vẻ mặt của Trùng Gia xấu hổ.

Mà đầu óc của Từ Nam Huyên và Từ Lam Khiết thì lại ong cả lên!

Rốt cuộc thì tên Diệp Huyền Tân đáng chết này muốn làm gì thế!

Người ta bắt tay vì lịch sự, vậy mà anh lại nói thẳng ra là tay người ta bẩn sao, đúng là quá mất dạy, không có một chút giáo dục nào hết. Lỡ như chọc người ta khó chịu, không cho các cô tham gia buổi tiệc nữa, vậy thì đó chính là một tổn thất lớn.

Dưới tình thế cấp bách, Từ Nam Huyên đẩy Diệp Huyền Tân ra: “Anh là cái thá gì chứ, dựa vào cái gì mà xen vào chuyện của tôi”

“Ông Trùng, ông đừng so đo với người này, đầu anh ta thiếu mất một dây thần kinh đấy”

Cô chủ động duỗi tay ra nắm lấy tay của Trùng Gia.

Diệp Huyền Tân rõ ràng phát hiện ra, vào thời điểm bắt tay, Trùng Gia đã gạt một cái vào móng tay nhỏ của mình. Đây là động tác tiêu chuẩn của “chỉ giáp hạ cổ”.

Xong rồi, Từ Nam Huyên cũng bị hạ cổ rồi.

Trùng Gia nhắc nhở: “Đúng rồi, chủ tịch Hàn đứng đầu thành phố Tân Hải, cũng tới tham gia buổi tiệc, vậy có thể thấy buổi tiệc lần này long trọng thế nào. Cá nhân tôi đề nghị hai cô gái tốt nhất là mặc lễ phục dạ hội, như vậy có thể để lại ấn tượng tốt với chủ tịch Hàn”

Từ Nam Huyên mừng rỡ như điên: “Tôi…tôi không nghe lâm chứ, chủ tịch Hàn cũng đích thân tới đón gió tẩy trần cho anh Mã sao?

Anh Mã, anh quá giỏi rồi”

Từ Lam Khiết cũng vô cùng kinh ngạc: “Chủ tịch Hàn cũng sẽ tham gia buổi tiệc sao, thật tốt quá rồi. Vừa vặn gần đây tập đoàn Diệp Linh sắp chuẩn bị ra nhập thị trường, nhưng có một thủ tục bị kẹt ở bên chủ tịch Hàn mấy ngày vẫn chưa có động tĩnh gì. Hôm nay gặp được chủ tịch Hàn, nói không chừng có thể giải quyết được vấn đề này. Anh Mã, anh đã giúp tôi một việc lớn rồi đấy, cảm ơn anh”

Vẻ mặt của Thiếu Mã Gia kiêu ngạo: “Chuyện nhỏ mà thôi, không cần cảm ơn”

“Vậy nhé, cứ quyết như vậy đi, tôi về chuẩn bị trước, tối nay sẽ phái người tới đón hai vị”

Thiếu Mã Gia vừa đi, Từ Nam Huyên đã lập tức trở mặt, nổi giận với Diệp Huyền Tân: “Diệp Huyền Tần, tôi biết anh đố ky với việc tôi tìm được anh hùng cái thế của mình, nhưng anh cũng không cần thiết phải làm loạn như vậy đâu. Vậy mà lại nói thẳng rằng tay của người ta bẩn, lỡ như chọc giận người ta, thì anh có gánh nổi hậu quả không? Hừ, cũng may mà anh Mã nể mặt tôi, bằng không lúc này cũng không biết anh đã chết như thế nào rồi”