Nói xong, Thiếu Mã Gia đang chuẩn bị ra sức xông ra ngoài, nhưng không ngờ đối phương lại ra tay, đá ngã anh ta ra đất bằng một cước.
Đám binh sĩ cũng vội nhắm thẳng miệng súng vào anh ta, tiếng đạn lên nòng cạch cạch cạch khiến người ta sợ hãi!
Đối phương cả giận nói: “Cảnh cáo lần đầu. Còn dám xông tới nữa thì xử bản ngay tại chẻ.
Bị mấy chục khẩu súng nhắm vào, Thiếu Mã Gia lập tức có chút sụp đổ, cũng không dám lên tiếng nữa. Nhưng trong lòng lại tràn ngập sự oán hận: Lát nữa sĩ quan Trấn Huy đi vào, sẽ đẩy mấy người các người ra trước tiên!
“Mau nhìn kia, sĩ quan Trấn Huy ra ngoài rồi! Có người hô lên một tiếng, tâm mắt của mọi người đồng loạt tập trung lên chiếc xe vương giả kia.
Cửa xe chậm rãi mở ra, rồi một bóng người cao lớn bước xuống Đối phương mặc áo khoác bằng da, phát ra tiếng xào xạc trong gió lạnh, mấy ngôi sao trên vai tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Anh ta đội mũ quân đội, đeo kính râm, ngoài miệng đeo khẩu trang đặc chế quân dụng, nên nhìn không rõ gương mặt.
Nhưng, khí thế mạnh mẽ này lại áp chế khiến người ta không dám thở mạnh.
Đây, mới là vương giả chân chính!
Vương giả giá lâm!
Dưới sự trông ngóng và chờ mong của mọi người, đối phương chẳng thèm liếc nhìn bên này một cái, mà xoay người đi thẳng tới khu chợ đầu mối Hương Giang ở đối diện.
Hửm? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao sĩ quan Trấn Huy không vào, mà lại đi tới chợ đầu mối ở phía đối diện? Hay là cảm thấy tới tay không không hợp lý nên đi mua quà ở phía đối diện trước?
Không đến bao lâu, thì sĩ quan Trấn Huy lại vòng trở lại, còn mua một lô hàng.
Sau đó… lên xe đi mất.
Toàn bộ quá trình cũng không thèm nhìn bên này một cái, coi người ở bên này như không tồn tại!
Trong lòng mọi người lập tức lạnh đi một nửa.
Xem ra bọn họ đã nghĩ nhiều rồi.
cửa của khách sạn Tứ Hải lạnh
“Lần này tạm thời tha cho cậu một mạng. Nếu còn có lần sau, nhất định không tha, rút đội!”
Sĩ quan Trấn Huy đến vội vàng mà đi cũng vội vàng. Chỉ để lại nơi đây sự khiếp sợ và.. xấu hổ!
Đúng vậy, hiện tại Thiếu Mã Gia sắp xấu hố muốn chết luôn rồi.
Bọn họ cũng định đi lên đón, nhưng nào biết người ta vốn dĩ không tới chỗ bọn họ, đây là “ra sức nịnh hót để đổi lấy sự ghẻ lạnh” kinh điển.
Mất mặt quá thể! Thiếu Mã Gia bực tức trong lòng: Con mẹ nó, anh đường đường là sĩ quan Trấn Huy mà còn cần tự mình đi xuống mua đồ quân tư nữa sao? Cho dù là mua vật tư cũng đừng tới địa điểm nhỏ này chứ. Mặt mũi của ông đây mất sạch rồi.
Diệp Huyền Tân liên tục cười lạnh: “Không nghe lời người xưa, cái hại ở ngay trước mắt.
Đã nói các người đừng có đi lên rồi, nhưng lại không nghe, giờ thì mất mặt rồi đấy. Vừa rồi tôi nhìn đến nổi cả gai ốc đây này”
Tâm mắt của mọi người lại đồng loạt rơi lên người anh, trong lòng dâng lên một sự nghỉ ngờ chung.
Cuối cùng, Từ Lam Khiết cũng hỏi ra nghỉ ngờ trong lòng mọi người: “Huyền Tần, sĩ… sĩ quan Trấn Huy sẽ không phải do anh gọi tới thật đấy chứ?”
Mọi người lập tức chăm chú lắng nghe.
Diệp Huyền Tân mỉm cười: “Em tin thì phải, mà không tin, thì đương nhiên không phải rồi”
Câu trả lời mập mờ thế nào cũng được này lại khiến mọi người bất an.
Vậy mẹ nó rốt cuộc có phải hay không, nếu là thật vậy phải nhanh chóng tới lấy lòng thôi. Nhưng nếu không phải, vậy mình đi lấy lòng một tên vệ sĩ ăn bám sẽ tổn hại đến mặt mũi lắm.
Từ Lam Khiết bị chọc tức. Người này lại thừa nước đục thả câu, không thèm để ý đến anh nữa.
Cuối cùng vẫn là Thiếu Mã Gia mở miệng nói: “Ha ha, các người sẽ không thật sự tin lời tên bám váy đàn bà này nói đấy chứ. Nếu sĩ quan Trấn Huy thật sự do anh ta gọi tới, vậy tại sao vừa rồi không vào chào hỏi anh ta? Hơn nữa các người không phát hiện ra, vừa rồi sau khi sĩ quan Trấn Huy tới, người này sợ đến mức không dám thở mạnh một cái nào, cũng không nói được một lời, thậm chí ngay cả cửa sổ cũng không dám tới gần hay sao?”
Lời này của anh ta có lý đấy.
Anh ta nói: “Theo như tôi thấy, thì chắc hẳn mua quân tư này cũng là một nhiệm vụ khẩn cấp của sĩ quan Trấn Huy. Người ta vẫn chưa chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp xong, làm sao có thể tới tham gia buổi tiệc được chứ?”