Chiến Thần Phong Vân

Chương 630



Từ Lam Khiết nghe xong, sắc mặt lại thay đổi. Cuối cùng, lòng cô tràn đầy vô vàn cảm xúc: “Ôi, biết người biết mặt nhưng không biết lòng mà. Thật không ngờ, bề ngoài của họ Mã kia lịch sự, nhưng trong lòng lại là một tên ác ma. Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối rữa. Huyền Tần, vẫn là anh có đôi mắt tinh tường, nhìn thấu mọi việc.

Diệp Huyền Tần mỉm cười: “Nếu ánh mắt của anh không tốt, thì làm sao có thể tìm được một cô vợ xinh đẹp như em được chứ”

“Ghét ghê.” Từ Lam Khiết đỏ bừng mặt: “Đi, đi tìm Từ Nam Huyên trước nào”

Diệp Huyền Tân lái xe, hai người nhanh chóng đến địa điểm.

Ở cửa của quân khu tỉnh, Từ Nam Huyên đang ngồi một mình lẻ loi hiu quạnh. Đôi mắt của cô sưng đỏ, rõ ràng đã khóc, cứ nhìn chằm chằm vào cửa quân khu, thậm chí còn không chớp mắt lấy một lần. Quần áo của cô đã sớm bị nước sương làm ướt nhẹp, thật đáng thương.

Từ Lam Khiết nhìn mà đau lòng, vội vàng đi lên, ôm đầu của Từ Nam Huyên vỗ về: “Nam Huyên, chị đã chịu khổ rồi.” Oa!

Nhìn thấy cô, Từ Nam Huyên lập tức không nhịn được mà khóc rống lên.

Từ Lam Khiết lại càng đau lòng hơn, tự trách nói: “Ôi, anh hùng cái thế đó của chị cũng thật không đáng tin gì cả. Thấy chị khổ sở canh chừng cả một đêm, vậy mà lại không chịu gặp chị, thật đúng là ý chí sắt đá.”

Diệp Huyền Tần: “.”

Mình xem như nằm không cũng trúng đạn rồi.

Từ Nam Huyên lập tức bảo vệ anh hùng cái thế: Khiết, không cho phép em nói anh hùng cái thế của chị như vậy. Đều là lỗi của chị, đều là lỗi của

Nói xong, cô lại không ngừng khóc sướt mướt. “Lam Khiết, em nói xem có phải anh hùng cái thế giận chị rồi không, cảm thấy chị coi người khác thành anh ấy, lại còn ở chung một phòng với đối phương. Nhưng họ Mã kia chưa động vào chị, chị vẫn còn trong sạch, hu hu hu, có phải anh ấy ghét chị rồi, không cần chị nữa rồi hay không?”

Diệp Huyền Tân bất đắc dĩ lại thêm cạn lời, chi đành gửi tin nhắn cho Độc Lang, dặn vài câu.

Không bao lâu sau, chỉ thấy có một chiến sĩ nhỏ cầm mệnh lệnh của Độc Lang đi ra. Đối phương chào Từ Nam Huyên theo nghi thức quân đội, rồi nói: “Chào chị dâu! Em phụng lệnh của lãnh đạo tới nói với chị một tiếng, tối qua lãnh đạo chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp, đêm qua đã rời đi rồi, cho nên không có cách nào gặp chị được đâu. Anh ấy còn kêu em chuyển lời tới chị, bảy ngày sau anh ấy sẽ chủ động đi gặp chị.

Trước khi đến ngày ấy, chị cần phải chăm sóc tốt cho mình. Đây là điểm tâm mà lãnh đạo cố ý dặn dò nhà bếp làm cho chị đó ”

” Ồ”Từ Nam Huyên vui đến bật khóc.

Chị dâu, chiến sĩ nhỏ này lại gọi mình là “chị dâu”. Thậm chí còn tặng bữa sáng dinh dưỡng cho mình nữa. Nói cách khác, anh hùng cái không những không tức giận, thậm chí còn thừa nhận thân phận “vợ” của mình!

Đây là tin tức tốt nhất mà cô nghe được.

Từ Nam Huyên gật đầu: “Ừm, làm phiền cậu chuyển lời tới anh hùng cái thế, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mình, cũng xin anh ấy nhất định phải chăm sóc cho mình thật tốt!”

Từ Lam Khiết thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Từ Nam Huyên cũng đồng ý rời đi. Lúc đầu, cô thật sự còn lo mình sẽ không thể khuyên được Từ Nam Huyên.

Trên xe rời đi, Từ Nam Huyên ôm bữa sáng, kích động vô cùng.

Từ Lam Khiết nói: “Nam Huyên, anh hùng cái thể của chị chuẩn bị bữa sáng cho chị, sao chị không ăn đi?”

Từ Nam Huyên lắc đầu cười ngây ngô: “Lam Khiết, đây là món quà đầu tiên anh hùng cái thế của chị tặng cho chị, sao chị có thể ăn hết được chứ. Chị phải cất kỹ nó cả đời.” Từ Lam Khiết lắc đầu thở dài: “Ôi giời, bệnh mê trai này của chị thật đúng là hết thuốc chữa.”

Từ Nam Huyên lại quay đầu nhìn Diệp Huyền Tần: “Chuyện đó… Diệp Huyền Tần, hôm qua tôi nói chuyện có hơi quá đáng, anh đừng để trong lòng nhé.”

Diệp Huyền Tân đáp: “Một lời xin lỗi là xong sao? Cô có biết tâm hồn yếu đuối của tôi bị cô làm tổn thương nặng đến đâu không?”

Từ Nam Huyên lập tức nổi giận: “Được rồi họ Diệp kia, anh đừng có không biết chừng mực. Tôi đường đường là cô cả nhà họ Từ đích thân xin lỗi anh, là phúc tổ cho nhà anh đẩy. Còn nữa, tôi vẫn chưa truy cứu trách nhiệm của anh, anh dựa vào cái gì mà không thuận theo.”

Vẻ mặt của anh ngạc nhiên: “Cô truy cứu tôi trách nhiệm gì cơ?”