Chiến Thần Phong Vân

Chương 670



Đám người không nhịn được cười lên.

Tại sao mạch não của tên này lại không bình thường như vậy chứ.

Anh đúng là biết dát vàng lên mặt mình mà.

Từ Huy Hoàng lực bất tòng tâm, vô cùng bùi ngùi: “Haiz, tiền bối Lý Thánh Thủ là thần tượng, là thầy giáo khai sáng của bố!”

“Cũng bởi vì nghe nói đến sự tích của ông ấy, bố mới quyết định theo nghề y”

“Bố vẫn muốn có được một chữ ký của ông ấy, bây giờ xem ra là không có hy vọng rồi”

Diệp Huyền Tân lại mim cười: “Hóa ra ông ấy là thần tượng của bổ sao, đây là vinh hạnh của Lý Thánh Thủ”

“Muốn chữ ký, cái này còn không phải quá dễ sao. Con sẽ để ông ấy trở thành cố vấn danh dự nghiệp vụ y dược của tập đoàn Diệp Linh chúng ta, như vậy bổ và ông ấy sẽ là đồng nghiệp, muốn bao nhiêu chữ ký thì sẽ có bấy nhiêu.”

Đám người dở khóc dở cười. Tên này bị nghiện khoác lác roi.

Từ Lam Khiết tức giận véo Diệp Huyền Tần một cái: “Tức chết em rồi, không để ý tới anh nữa. Chúng ta trở về thôi.” Từ Lam Khiết dẫn người trở về tập đoàn Diệp Linh.

Diệp Huyền Tân do dự một lát ở cửa ra vào, cũng đi vào. Được rồi được rồi, bà xã không muốn chào đón Lý Thánh Thủ, thì không chào đón nữa.

Để tự ông ta đi vào là được.

Bên này, Thiếu Mã Gia “lao” đến trước mặt Lý Thánh Thủ, cúi đầu khom lưng, cực kì lấy lòng. “Ông Lý đến chơi, không tiếp đón từ xa, mong ông tha thứ.”

“Nhanh nào, xin tránh ra một con đường, mời ông Lý đi vào uống chén trà.”

Lý Thánh Thủ khoát khoát tay, hỏi: “Xin hói cậu là…” Thiểu Mã Gia vội nói: “Này, là tôi hấp tấp, lỗ mãng, không có tự giới thiệu”

“Tôi là ông chủ của tập đoàn nhà họ Mã, ông gọi tôi một tiếng Thiếu Mã Gia là đưoc.”

“Tập đoàn nhà họ Mã sao.” Lý Thánh Thủ khẽ gật đầu, sau đó… quay người đi ra.

Thiếu Mã Gia vội nói: “Công Lý, tập đoàn nhà họ Mã ở chỗ này mà”

Lý Thánh Thủ không để ý đến anh ta, chỉ tăng thêm tốc độ, đi đến phía tập đoàn Diệp Linh.

Cuối cùng, trước mắt bao người, ông ta đi vào tập đoàn

Diệp Linh.

Thiếu Mã Gia: “…”

Đám người: “..”

Có chuyện gì thế này?

Lý Thánh Thủ không đi vào tập đoàn nhà họ Mã, sao lại đi về phía tập đoàn Diệp Linh?

Trời ạ, vậy tin tức mà tập đoàn Diệp Linh tuyên truyền trước đó là thật, bọn họ thật sự mời được Lý Thánh Thủ!

Công ty nho nhỏ này đã làm như thế nào mà cạnh tranh được với tập đoàn nhà họ Mã, cướp được Lý Thánh Thủ!

Đám người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Có người bỗng nhiên họ lên: “Đi chúng ta cũng đi xem xem.”

“Không biết ông Lý nói hứa sẽ chữa bệnh mười lần miễn phí, có còn giữ lời hay không.” Không ít người đổ ào ạt về phía tập đoàn Diệp Linh, Thiếu Mã Gia đen cả mặt!

Vừa rồi anh ta là mặt nóng dán lên mông lạnh, xấu hổ chết! Khổn nạn, đáng chết!

Mẹ nó rốt cuộc Trùng Gia sắp xếp như thế nào, có chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm xong, đúng là đồ ăn hại! Đồng thời anh ta cũng rất tò mò.

Bây giờ tập đoàn Diệp Linh đang gặp khó khăn, gần như sắp phải đóng cua, tại sao Lý Thánh Thủ vẫn lựa chọn tập đoàn Diệp Linh! Đồ chó hoang Diệp Huyền Tân kia, đúng là có chút năng lực!

Tập đoàn Diệp Linh vô cùng âm u.

Cảm xúc của mọi người cực kì mất mát.

Ở trong lòng bọn họ, việc tập đoàn Diệp Linh đóng cửa đã là chuyện ván đóng thuyền.

Từ Lam Khiết cúi đầu trầm mặc, không nói một lời, cô đang suy nghĩ tuyên bố chuyện phá sản với mọi người như thế nào. Nhưng vào lúc này, cánh cửa bị đấy ra, Lý Thánh Thủ đi đến.

Đám người ngẩng đầu, tò mò nhìn ông ta.

Lý Thánh Thủ nói: “Xin hỏi nơi này là tập đoàn Diệp Linh sao?”

Từ Lam Khiết gật đầu: “Vâng. Xin hỏi ông là..” Mọi người ở đây đều không nhận ra Lý Thánh Thủ tới.

Chẳng qua là cảm thấy ông lão này ăn mặc bình thường, có chút lôi thôi lếch thếch, cả người còn tràn ngập một mùi hương kì quái, chỉ nghĩ ông ta là một thương nhân bình thường.

Nhưng mà Từ Huy Hoàng lại ngửi ra mùi vị này là mùi thuốc.

Đương nhiên, ông hoàn toàn không nghĩ đoi phương có liên quan gì đến Lý Thánh Thủ.

Nói đùa chứ, Lý Thánh Thủ sao có khả năng đến tập đoàn Diệp Linh được.

Bây giờ chắc hẳn người ta đã là khách quý của tập đoàn nhà họ Mã rồi.

Lý Thánh Thủ nói: “À, tôi tới tham gia buổi đưa ra thị trường.”

Đám người nở nụ cười đắng chát.

Công ty đã sắp phải đóng cửa, còn tham gia buổi lễ đưa ra thị trường cái gì nữa.

Từ Lam Khiết nói: “Xin lỗi ông, buoi lễ đưa ra thị trường đã kết thúc.”

“Nhanh như vậy sao?” Lý Thánh Thủ tỏ vẻ áy náy: “Thật sự xin lỗi, tôi tới chậm.”