Sói Hoang vội vàng an ủi: “Anh, tin tức này còn chưa được chứng thực, không biết là thật hay là giả”
“Ngoài ra, giúp em chăm sóc tốt cho em gái của Sát Lang. Em sẽ nỗ lực cả đời để bảo vệ cô ấy”
Độc Lang nóng lòng: “Sói Hoang, sao cậu có thể nào cướp người của người khác thế hả, Sát Lang đã gả em gái cậu ta cho ông đây rồi”
Sói Hoang cười một tiếng u ám: “Biết ngay là tên nhóc này không thành thật, không chịu dễ dàng giao em gái cho tôi mà”
“Đây là muốn hai ta cạnh tranh công bằng sao”
Độc Lang: “Cạnh tranh công bằng!”
Sói Hoang: “Một lời đã định”
Độc Lang dập đầu ba cái bịch bịch bịch với dòng sông cuồn cuộn: “Anh vợ, lên đường bình an”
“Kẻ thù của nhà ta, tôi sẽ không bỏ qua cho bất kì kẻ nào”
“Cậu cứ nghỉ ngơi đi, giao em gái cho tôi: Anh ta quay đầu lên xe, không cho Diệp Huyền Tân nhìn thấy nước mắt trong mắt mình.
Anh đã nói rồi, chỉ có phụ nữ mới rơi lệ!
Mà anh ta lại không để ý đến, đường đường là chỉ huy Diệp, khóe mắt cũng có chút ẩm ướt.
Ngõ tám của thủ đô là một con phố làng chơi nổi tiếng ở xã hội phong kiến.
Sau khi cải cách mở ra, nơi đây dần dần xuống dốc, cuối cùng biến thành khu ổ chuột.
Trong hẻm Tam Xích của ngõ tám chỉ rộng có ba mét, càng là ổ chuột trong khu ổ chuột.
Diệp Huyền Tân có chút tự trách: Người nhà liệt sĩ sao có thể ở loại địa phương này được, là mình không làm tròn bổn phận!
Anh sải nhanh bước chân, tìm tới nhà số bốn hẻm Tam Xích.
Đó là một căn nhà cực kì rách nát, lúc nào cũng có thể đổ sụp.
Độc Lang nhẹ nhàng gõ cửa: “Có ai ở nhà không?”
Không ai đáp lại.
Độc Lang gõ cửa lại, vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
“Hai cậu là ai?” Một bà thím đi ngang qua hiếu kỳ đánh giá hai người.
Diệp Huyền Tân nói: “Chúng tôi là đồng đội của Nhất Trí (Sát Lang), đến thăm người nhà cậu ấy”
Bà thím qua đường chanh chua nói: “Ha ha, một tên đào binh mà cũng có đồng đội, thật sự là buồn cười”
Cái gì!
Cả người Diệp Huyền Tần và Độc Lang run lên.
Đào binh?
Một anh hùng dân tộc giết địch trên chiến trường đẫm máu, từng một mình diệt một đoàn, lại bị người ta nói là đào binh!
Cực kỳ nhục nhã! Độc Lang giận tím mặt: “Vớ vẩn, anh em của tôi bảo vệ tổ quốc, giết địch vô số, là một tướng tài của đất nước, linh hồn của quân nhân, bà dám nhục nhã cậu ấy là đào binh, đáng đánh!”
Bà thím cay nghiệt cười lạnh: “Ha ha, trong ngõ tám có ai mà không biết Ngô Nhất Trí là đào binh có tiếng, cho dù mấy cậu có nói ba hoa chích chòe thì tôi cũng không tin đâu”
Khốn nạn!
Hai mắt Độc Lang phun ra ngọn lửa tức giận, như muốn xé nát bà ta.
Diệp Huyền Tân vội vàng ngăn Độc Lang lại: “Xin hỏi người nhà anh em của tôi đi đâu rồi? Vì sao trong nhà không có ai”
Bà thím kia liền nói: “Hôm nay là ngày Ngô Ngọc Tâm (em gái của Sát Lang) tổ chức lễ cưới ở khách sạn Thế Kỷ, mấy cậu nhanh đi đi, nói không chừng còn có thể kiếm được một bữa tiệc rượu đấy”
Trong nháy mắt Độc Lang liền ỉu xìu xuống, âm thầm đau khổ.
Haiz, vẫn tới chậm một bước rồi, Ngô Ngọc Tâm sắp lập gia đình.