Lạy trời lạy đất lạy bố mẹ, dựa vào cái gì mà phải quỳ người không có quan hệ máu mủ này chứ.
Mộ Quân Thiếu uy hiếp nói: “Cô có còn muốn chữa bệnh cho bố cô nữa không?
“Được, tôi quỳ” Ngô Ngọc Tâm cắn chặt môi đỏ, đang muốn quỳ xuống!
Không thể quỳ!
Một giọng nói cao vút vang vọng thật lâu trong đại sảnh.
Mọi người sợ hãi, vội vàng nhìn lại theo tiếng.
Là ai to gan lớn mật như thế, dám ồn ào gây chuyện ở đây.
Anh ta không sợ chọc giận nhà họ Mộ, nhà họ Mộ chặt anh ta thành tám khúc sao?
Người nói đương nhiên là Tân.
Ở đây cũng không có ai nhận ra anh, chỉ nghị luận ầm ï.
“Người trẻ tuổi này là ai? Không quen”
“Không giống như là họ hàng của chú rể… Hả? Hai ông bà già bên cạnh anh ta là bố mẹ của cô dâu”
“Trời ạ, không phải chứ. Bố mẹ của cô dâu trông như ăn mày thế này ư? Không phải nói gia đình cô dâu giàu có sao?”
“Ngốc lắm, đó là cậu Mộ không muốn để cho người ta biết ông ta cưới một cô gái nghèo hèn, nên mới cố ý nói dối vậy”
“Phụt, ha ha, cậu Mộ lại cưới con gái của ăn mày, làm người ta cười đến rụng răng”
“Vậy người trẻ tuổi lên tiếng này, không có gì bất ngờ thì chính là con của bọn họ, anh trai của cô dâu”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, anh trai của cô dâu là một tên đào binh, đã sớm chết rồi. Người trẻ tuổi kia hẳn là họ hàng của Huyền cô dâu nhà nghèo”
Phụt!
Ha ha!
Tiếng cười nhạo vang lên bên tai không dứt.
Mộ Quân Thiếu đã bị chọc giận đến phát điên rồi Vì để giấu diếm thân phận nghèo khó của Ngô Ngọc Tâm, có trời mới biết ông †a phải tốn bao nhiêu công sức.
Nhưng bây giờ, tất cả đều bị tên nhóc không biết tốt này quấy nhiều.
Vào lúc này, ông ta hận không thể ăn thịt Diệp Huyền Tân, uống máu Diệp.
Huyền Tần!
Diệp Huyền Tân đi lên sân khấu.
Bước chân của anh âm vang mạnh mẽ, vóc dáng oai phong lãm liệt, khí thế của anh lại khiến những người thành công từng thấy qua việc đời ở đây có chút ngạt thở.
Anh ta thật sự chỉ là họ hàng của cô dâu nhà nghèo sao?
Mộ Quân Thiếu cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Huyền Tân: “Cậu là ai?”
“Hôm nay là ngày vui của tôi, tôi không muốn thấy máu, hãy rời đi ngay lập tức”
Diệp Huyền Tân không thèm để ý đến Mộ Quân Thiếu… ông ta không có tư cách để mình để ý đến.
Anh đi đến bên cạnh Ngô Ngọc Tâm, nhẹ nhàng xử lý mái tóc dài hơi rối của cô: “Xin lỗi, tôi tới chậm”
Ngô Ngọc Tâm cực kì tự tỉ trong lễ cưới, lại vô hình tìm được cảm giác an toàn từ trên người chàng trai này.
€ô nhỏ giọng hỏi: “Anh là ai2”
Diệp Huyền Tân khẽ cười: “Tôi là đồng đội của anh trai cô”
“Đồng đội của anh trai tôi!” Cảm xúc của Ngô Ngọc Tâm có chút kích động.
Anh trai đã rời khỏi cô quá lâu, ngay cả dáng vẻ anh trai trong giấc mơ của cô cũng bắt đầu có chút mơ hồ.
Không nghĩ tới còn có cơ hội gặp được bạn cũ của anh trai.
Mộ Quân Thiếu cười lên ha hả: “Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra cậu là đồng đội của tên đào binh kia”
“Nói như vậy, cậu cũng là đào binh đi!”
Hả?
Trong mắt Diệp Huyền Tân lộ ra sát khí, không chút do dự vung tay cho Mộ Quân Thiếu một cái tát.
“Tôi là người mà ông không có tư cách sỉ nhục. Liệt sĩ, ông càng không thể sỉ nhục!”
Trời!
Đám người nổ tung, âm thanh hít khí lạnh vang lên bên tai không dứt!
Người trẻ tuổi này, thật sự là gan to bằng trời.
Chỉ là một tên đào binh, dám hành hung Mộ Quân Thiếu ở trước mặt mọi người.
Cậu chủ nhà họ Mộ – một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô!
Chẳng lẽ anh ta không biết, nhà họ Mộ tùy tiện động một ngón tay là có thể bóp chết anh ta sao!
Mộ Quân Thiếu bụm mặt, khó có thể tin nhìn Diệp Huyền Tân: “Cậu… cậu vừa đánh tôi?”
“Cậu vừa đánh tôi?”
Diệp Huyền Tân không chút do dự lại đạp một cú nữa: “Tôi không chỉ đánh ông vừa nấy, mà bây giờ vẫn đánh ông như thường”
Một cú đá này khiến cậu Mộ bay ra xa Dáng vẻ mất một chân của cậu Mộ đúng là buồn cười.
Cho dù bầu không khí bây giờ rất nặng nề, nhưng vẫn có người bị chọc cười.
Mộ Quân Thiếu đỏ mặt tới mang tai.
Mất mặt chết người, mất mặt chết người, mặt mũi của nhà họ Mộ đã mất hết!