Diệp Huyền Tân ra khỏi phòng, gọi điện thoại cho hội trưởng hội y học cổ truyền – Lý Nhất Minh.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh: “Ha ha, Diệp thần y, thật sự không nghĩ tới cậu sẽ gọi điện thoại cho tôi đấy”
“Đúng lúc tôi cũng có việc cần cậu đây”
Diệp Huyền Tân: “Tạm thời không đề cập tới chuyện khác, tôi hỏi ông, hội y học cổ truyền có chi nhánh ở thủ đô hay không?”
Lý Nhất Minh gật đầu: “Có có, hơn nữa tôi cũng đang ở thủ đô, sao vậy Diệp thần y?
Diệp Huyền Tân: “Có người không hiểu Đông y, lại giả mạo là bác sĩ Đông y muốn giết người khác, tôi muốn ông phái người đến, tịch thu giấy phép hành nghề y của ông ta, đồng thời nghiêm trị, răn đe!”
Cái gì!
Lý Nhất Minh giận tím mặt: “Loại người này tôi hận không thể gặp một kẻ giết một kẻ, thanh danh của Đông y chính là bị loại người này hủy hoại”
“Bây giờ tôi sẽ tự mình đến đó, ngoài ra, Diệp thần y, làm phiền cậu thu thập một chút chứng cứ”
Diệp Huyền Tân: “Ừm, đã thu thập rồi”
Lúc trở lại trong phòng, Lương Minh Thu đã châm cứu cho bố Ngô.
Trên vị trí gan của bố Ngô đã có bảy cái ngân châm đâm vào, nhưng mà chỉ có hai cái châm là đúng vị trí.
Những cái khác đều sai hết.
Lương Minh Thu cầm ngân châm trong tay, run run rẩy rẩy đâm về phía huyệt trung tâm của bố Ngô.
Đáng chết!
Huyệt trung tâm là tử huyệt, nếu như châm vào đó thì chắc chắn sẽ phải chết.
Lương Minh Thu muốn giết bố Ngô!
Diệp Huyền Tân nổi giận gầm lên một tiếng “dừng tay”, đồng thời dưới sự tức giận liền dùng một bàn tay đánh bay Lương Minh Thu.
ÁI Cảnh tượng bất thình lình khiến tất cả mọi người choáng váng.
Diệp Huyền Tân, lại đánh Lương Minh Thu.
Anh… rốt cuộc anh muốn làm gì!
Ngô Ngọc Tâm thấp thỏm lo âu nhìn Diệp Huyền Tân: “Anh Diệp, anh… anh đánh bác sĩ Lương làm cái gì Diệp Huyền Tân vừa gỡ ngân châm trên người bố Ngô xuống, vừa giải thích: “Ngọc Tâm, Lương Minh Thu muốn giết bố eml”
“Hả?” Bố Ngô cau mày một cái: “Huyền Tân, chuyện này… chuyện này không có khả năng lắm”
“Bác sĩ Lương có tấm lòng nhân hậu, y thuật cao siêu, danh tiếng rất tốt, sao ông †a lại muốn hại chết người, làm hỏng danh tiếng của mình chứ”
Diệp Huyền Tân: “Bác trai, cháu hỏi bác, vì sao ông ta châm cứu cho bác lâu như vậy rồi mà bệnh của bác đã đỡ đau nhức hay là tăng thêm?”
“Nhưng mà bác sĩ Lương nói bệnh trướng gan nặng thêm là bình thường, nếu ông ta không châm cứu chữa bệnh cho.
bác, bây giờ bác đã chết rồi”
Diệp Huyền Tân thở dài.
Đây chính là nỗi khổ của việc không có học thức.
Anh giải thích: “Bác trai, bệnh trướng gan chỉ mang đến đau khổ cho bệnh nhân, chứ không có nguy hiểm đến mạng sống”
“Thậm chí, chỉ cần ngày thường ăn uống sinh hoạt khoa học, không cần chữa trị, bệnh trướng gan cũng sẽ chậm rãi được cơ thể hấp thu hết, không trị mà khỏi”
Bố Ngô và Ngô Ngọc Tâm đều tỏ vẻ nghi ngờ.
Sao có thể chứ, bệnh trướng gan không phải một loại ung thư sao?
Cho dù có phẫu thuật còn chưa chắc có thể chữa khỏi, chứ đừng nói đến không chữa mà khỏi.
Diệp Huyền Tân căn bản không hiểu gì về y thuật cả.
Lúc này Lương Minh Thu cũng lấy lại tinh thần từ trong cơn đau kịch liệt.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Khốn nạn, khốn nạn!”
“Ông Ngô, ông đây chịu chữa bệnh cho người nhà đào binh như ông đã là cực kì ban ân rồi”
“Ông không những không biết cảm ơn, mà còn sai người đánh tôi”
“Mẹ kiếp, ông cứ chờ đấy, ông đây sẽ bảo ông Hình đuổi ông ra khỏi ngõ số tám, một nhà mấy người cứ chờ lưu lạc đầu đường, lạnh đói mà chết đi”
Ông ta tức giận đứng dậy rời đi Cũng bởi vì người tuổi trẻ kia, hại ông ta bỏ lỡ cơ hội với ba mươi lăm tỷ, nhất định phải dạy dỗ cậu ta một trận mới được.
Ngô Ngọc Tâm luống cuống, vội vàng muốn đuổi theo: “Bác Lương, bác nghe cháu giải thích…”
Nhưng mà Diệp Huyền Tân đã cản Ngô Ngọc Tâm lại: “Ngọc Tâm, đừng nóng vội, hôm nay có anh ra mặt cho em, ai cũng đừng hòng động vào mọi người”