Chiến Thần Phong Vân

Chương 802: Nhận giặc làm cha



“Nhưng… ” Vẻ mặt Ngô Ngọc Tâm vô cùng lo lắng.

Diệp Huyền Tân ngắt lời cô: “Tin anh địt Anh lại nhìn về phía Hình Vĩ rồi liên tục thở dài: “Này, tôi từng nghĩ rằng việc nhận giặc làm cha chỉ có trên tỉ vi thôi. Thật không ngờ hôm nay tôi lại tận mắt thấy một tên ngốc nhận giặc làm cha thế này.

Thật hài hước, cực kì hài hước đấy!”

Hình Vĩ tức giận mắng: ‘Ý anh là gì! Ai nhận giặc làm cha?”

Diệp Huyền Tân nói: “Nếu như tôi đoán không sai, trong khoảng thời gian này Lương Minh Thu đang điều trị chứng thận yếu cho anh, đúng chứ?”

“Bây giờ bệnh của anh không những không được chữa khỏi mà thận còn bị suy kiệt, sắp thối rữa nữa. Mạng sắp mất đến nơi rồi mà anh còn ở đây thay anh ta ra mặt. Đây không phải nhận giặc làm cha thì còn là cái gì chứ!”

“Anh nói láo” Lương Minh Thu tức giận hét lên: “Phương pháp điều trị của tôi rất hiệu quả. Thận của anh Hình đã khỏe hơn trước rất nhiều, không phải là bị suy kiệt và sắp thối rữa như anh nói!

“Có đúng thế không?” Diệp Huyền Tân cười ý Vị.

Hình Vĩ nói: “Sao nào, anh muốn khiêu khích mối quan hệ của tôi với thần y Thu hả? Anh đừng mơ giữa ban ngày nữa”

“Thần y Thu là Hoa Đà tái thế. Với y thuật siêu phàm của anh ta, thận của tôi rõ ràng là khỏe hơn trước rất nhiều, thời gian mỗi lần đều là hơn nửa giờ đó. Sự suy kiệt và thối rữa mà anh đề cập đến hoàn toàn không tồn tại.”

Diệp Huyền Tân: “Anh thật là ngu xuẩn, đến lúc này rồi mà vẫn thay người ta bào.

chữa. Chẳng qua là Lương Minh Thu đang ép chết sức lực của anh, anh ta lấy âm bổ dương thôi. Hiện tại thận của anh trông có vẻ khỏe mạnh, nhưng chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Anh đã tập trung toàn bộ sức lực của anh trong nửa năm vào dùng trong nửa giờ. Tinh thần và thể lực của anh bây giờ gần như tiêu hao hết rồi, nếu còn không dừng lại thì hai ngày nữa anh chết chắc”

“Anh ngậm máu phun người” Lương Minh Thu tức giận mắng: “Anh cũng chỉ biết ba hoa khoác lác thế thôi, có bản lĩnh thì bày ra chứng cứ đi”

Diệp Huyền Tân: “Cậu muốn bằng chứng chứ gì, được, tôi sẽ cho cậu chứng cứ. Kinh mạch của thận nối liền năm cơ quan gồm tim, gan, lách, phổi, thận và hai tay hai chân. Sức mạnh của thận có thể phản ánh ở hai chân hai tay. Anh siết chặt đan điền của anh để kích thích kinh mạch thận xem anh có thể đứng vững được không”

Thấy những gì Diệp Huyền Tân nói là rõ ràng và hợp lý, Hình Vĩ có một tia nghi ngờ. Anh ta cẩn thận từng li từng tí siết chặt vị trí đan điền của mình. Sau đó, chân tay anh ta bỗng nhiên yếu dần bủn rủn không có sức. Não anh ta phình to lên, còn đầu thì choáng váng. Anh ta không chịu được mà ngã cả người xuống đất. Cả người giống như sợi mì vậy.

Chết tiệt, chuyện gì thế này!

Hình Vĩ sửng sốt.

Ngay khi vừa mở miệng, anh ta đã phát hiện ra giọng nói của mình nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ, khí trong dạ dày cũng không đủ để cất lời.

Mọi người ngạc nhiên nhìn Hình Vĩ.

Chẳng lẽ những gì tên này nói là thật sao?

Tên này cũng biết y thuật sao?

Lương Minh Thu mặt đỏ tía tai, tranh cãi nói: “Anh ta chỉ đang giở trò lừa bịp thôi. Trên thực tế, bất cứ ai siết chặt huyệt đan điền đều sẽ bị thế này cả”

Hình Vĩ liếc nhìn một người nhân viên bên cạnh. Người nhân viên lập tức hiểu ra và siết chặt vào vị trí đan điền của mình, tuy nhiên không có gì bất thường xảy ra chứ đừng nói là ngã xuống đất thế kia.

“Cậu cảm thấy thế nào?” Hình Vĩ có chút sợ hãi.

Nhân viên đó nói: “Em cảm thấy được tay chân so với trước kia khỏe hơn rất nhiều.”

Chết tiệt!

Hình Vĩ hoàn toàn hoảng loạn, anh ta lại nhìn về phía những người nhân viên khác. Những nhân viên khác lần lượt làm theo, siết chặt đan điền dưới rốn. Tuy.

nhiên, không một ai ngã xuống đất. Hình Vĩ cố gắng đứng dậy, nhưng cho đến bây giờ, tay chân của anh ta không hề có sức, nó mềm giống như sợi mì vậy.

“Lương Minh Thu, chuyện quái gì đang xảy ra vậy!” Hình Vĩ căm phẫn gầm lên.

Lương Minh Thu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tôi… tôi… tôi cũng không rõ chuyện gì”

“Đúng rồi, Diệp Huyền Tân, anh, mịa nó, có phải anh đã lén lút giở trò gì với anh Hình không?”

Diệp Huyền Tân ha ha cười giêu cọt: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi vừa mới tới gần Hình Vĩ thế”

Đối mặt với sự thật không còn gì để bàn cãi trước mắt như vậy, Lương Minh Thu không biết phải giải thích thế nào cho phải. Về cơ bản, bây giờ Hình Vĩ đã có thể tin rằng cơ thể của anh ta đã bị Lương Minh Thu phá hoại mất rồi. Anh ta đang định nổi giận, nhưng không ngờ lại thấy một đoàn người mặc vest và giày da tiến vào. Những người này mỗi người đều có phong cách không hề tầm thường, khí chất của họ mạnh mế, thoạt nhìn đã biết họ là những người có chức vụ không hề nhỏ.