Chiến Thần Phong Vân

Chương 816: Là ai đã cứu tôi?



Bà ta đã mất chồng từ lâu, chỉ còn đứa con trai này có thể nương tựa vào nhau.

Nếu như đến đứa con trai duy nhất cũng chết rồi thì làm sao bà ta có thể sống tiếp được nửa phần đời còn lại đây.

Bà ta vội vã xông lên phía trước: “Dừng tay, dừng tay lại cho tôi!”

Diệp Huyền Tân đá một cái, một viên đá bắn mạnh ra, giống như một viên đạn, bản trúng vào đầu gối của lão phu nhân!

Răng rắc!

Đầu gối của lão phu nhân bị vỡ, khụy xuống đất, đau đớn đến tột cùng hét lên vô cùng thảm thiết.

Lúc này, Mộ Quân Thiếu đã bị chôn được một nửa, chỉ còn lại phần đầu vẫn nhô ra ngoài Anh ta hoảng sợ gào thét: “Diệp Huyền Tân, hãy tha cho tôi một mạng, tôi không thể chết được.”

“Tôi còn phải khiêng quan tài, chuyển mộ cho anh em của anh, cầu xin anh, hãy cho tôi được khiêng quan tài cho anh em của anh”

Mọi người đều bật cười, Diệp Huyền Tân lại dồn ép Mộ Quân Thiếu phải khổ sở cầu xin được khiêng quan tài cho lính đào ngũ.

Diệp Huyền Tân trầm ngâm: “Mày chết rồi thì chỉ còn lại ba người, có vẻ như thực sự.

không thể khiêng nổi quan tài lên”

Độc Lang cười khổ: “Anh, anh đang nghĩ gì vậy. Hai chân của tên này đã bị tàn phế rồi, cho dù có sống được thì cũng chẳng thể khiêng được quan tài.”

Diệp Huyền Tân: “Nói có lý. Chôn!”

Độc Lang không đếm xỉa đến sự van xin khổ sở của Mộ Quân Thiếu, tiếp tục chôn.

Mộ Quân Thiếu dần dần bị cát vàng bao phủ hết, tiếng kêu thảm thiết cùng dần ngừng lại Không, không, không!

Lão phu nhân đau đớn gào thét thảm thiết.

Đứa con trai duy nhất bị chôn sống rồi, bà ta làm sao có thể sống tiếp được những ngày tháng về sau đây.

Diệp Huyền Tân nhìn bà ta nói: “Vậy, bảy ngày sau là ngày giỗ của anh em tôi, bà hãy đến khiêng quan tài đi thay người nhà họ Mộ đị”

“Mặc dù một chân bị gấy rồi nhưng chắc là khiêng được quan tài chứ”

Diệp Huyền Tân ôm Từ Lam Khiết lên rồi rời đi.

Sau khi anh rời đi một lúc lâu, nơi đây vẫn im lặng như vậy, chỉ có tiếng gió lạnh lẽo đang xào xạc rít gào.

Diệp Huyền Tân xúc phạm người quá cố, mang thi thể ra phơi nắng thì thôi, lại còn chôn sống Mộ Quân Thiếu trước mặt mọi người.

Cho dù là ma quỷ cũng không tàn nhẫn như anh!

Thủ đô, cục diện sắp thay đổi rồi!

Diệp Huyền Tân nhanh chóng đưa Từ.

Lam Khiết vào bệnh viện, kích thích gây nôn và rửa dạ dày, sau khi đảm bảo chắc chắn Từ.

Lam Khiết an toàn rồi Diệp Huyền Tân mới rời đi.

Tiếp theo anh muốn đối phó với bốn gia tộc lớn nhất Thủ đô, đương nhiên, bốn gia tộc lớn nhất Thủ đô cũng sẽ chiến đấu sinh tử. Nếu như anh và Từ Lam Khiết ở quá gần nhau sẽ khiến cho bốn gia tộc lớn nhất Thủ đô biết được anh rất quan tâm đến Từ Lam Khiết, bọn họ nhất định sẽ chú ý đến Từ Lam Khiết.

Vậy nên, vì sự an toàn của Từ Lam Khiết, anh vẫn nên cách xa cô một chút.

Trước khi rời đi, Diệp Huyền Tân đã đưa cho mỗi y tá của bệnh viện một chiếc phong bì có ba trăm năm mươi triệu để bọn họ giữ bí mật về thân phận của anh.

€ó tiền là có thể sai khiến được cả ma quỷ, đương nhiên y tá của bệnh viện đồng ý giúp anh.

Diệp Huyền Tân đi chưa được bao lâu thì Từ Lam Khiết tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại được ba bốn phút đồng hồ cô mới nhớ lại cô đã bị người ta bắt cóc.

Cô vô cùng hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy, cuộn tròn mình vào một góc tường: “Các người là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi.”

Y tá bệnh viện lập tức trấn an Từ Lam Khiết: “Cô Lam Khiết bình tĩnh, hiện tại cô đã an toàn ở trong bệnh viện rồi.”

Sau khi xác định đây đúng là bệnh viện, Từ Lam Khiết mới thở phào nhẹ nhõm.

“Làm sao tôi lại ở trong bệnh viện? Là ai đã cứu tôi vậy?”

Bác sĩ nói: “Là một anh hùng vô danh, sau khi người đó đưa cô đến đây, nộp viện phí cho cô rồi rời đi ngay lập tức”

“Anh hùng vô danh?” Từ Lam Khiết tò mò hỏi: “Anh ấy là ai? Có cách nào liên lạc được với anh ấy không, tôi phải gặp anh ấy để cảm ơn và trả lại tiền viện phí cho anh ấy”

Mọi người läc đầu: “Xin lỗi cô Lam Khiết, người đó không để lại bất kỳ cách liên lạc nào”

“Ồ” Từ Lam Khiết thất vọng: “Ngay cả một bức ảnh cũng không để lại sao?”

Mọi người lắc đầu Được rồi Từ Lam Khiết cười khổ, không biết thế nào lại nợ người khác một ân huệ.