Chiến Thần Phong Vân

Chương 896: Thi đấu bắn cung.



Có người nhanh mắt đã nhận ra đây là phương tiện giao thông đặc biệt của Xà Vương Tây Bắc.

Ánh mắt của mỗi người ở đó đều trở nên nồng nhiệt hẳn lên.

Cuối cùng thì Xà Vương Tây Bắc cũng đến rồi Rắn Hổ Mang đã quỳ trước cửa công ty truyền thông Huỳnh Thư suốt một ngày đêm, giờ phút này cũng đang gần như bị choáng váng.

Khi vừa thấy chiếc trực thăng của Xà Vương Tây Bắc thì anh ta đã lập tức xốc lại tỉnh thần.

Ha ha, cuối cùng thì thời khắc chuyển mình cũng đến rồi Bên trong công ty, Diệp Huyền Tân vừa nghe thấy động tĩnh thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài: “Lam Khiết, anh ra ngoài xem xét tình hình một chút, em ở lại đây đừng đi lung tung”“

Từ Lam Khiết vội vàng lo lẳng nói: “Huyền Tân, anh nhất định phải cẩn thận đó, em nghe người ta nói Xà Vương Tây Bắc này rất lợi hại.”

Diệp Huyền Tân khẽ gật đầu: “Yên tâm đi”

Từ Lam Khiết lại thở dài thườn thượt, cô rất lo cho anh.

Người nhà họ Mộ ra tay cũng quá độc ác rồi đó.

Huyền Tân chẳng qua chỉ quấy nhiễu đám cưới của các người lên một chút thế mà các người lại hao tâm tổn sức nghĩ cách lấy mạng của anh.

Thậm chí lại còn mời cả Xà Vương Tây Bắc kia đến đây.

Các người thật sự quá đáng lắm rồi.

Thật ra Từ Lam Khiết không hề biết sự thật, cô không biết việc Diệp Huyền Tân đã ra tay xử lý sạch sẽ mười mấy thành viên dòng chính của bốn gia tộc lớn này. Ở ngoài cửa, có rất nhiều người hóng hớt tập trung thành đám đông nhìn chằm chăm vào chiếc trực thăng đang bay lơ lửng trên bầu trời kia.

Bọn họ không thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Xà Vương Tây Bắc, nhưng mà thân hình cao lớn vạm vỡ đó không khỏi khiến cho tất cả mọi người phải khiếp sợ.

Rắn Hổ Mang đứng ở phía dưới, đưa tay lên vẫy về phía chiếc trực thăng: “Xà Vương, ngài nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi.”

“Diệp Huyền Tân ức hiếp người quá đáng.”

Xà Vương Tây Bắc đột nhiên động đậy, Anh ta cầm cung tên lên, ngắm chuẩn xuống bên dưới.

Hiển nhiên mọi người đều cho rằng hành động này của Xà Vương Tây Bắc là để sẵn sàng tấn công Diệp Huyền Tân.

Thế nhưng trong giây tiếp theo, tất cả mọi người đều hóa đá, đừng như trời trồng ngay tại chỗ.

Mũi tên do Xà Vương bản ra không lao về phía Diệp Huyền Tân mà lại trúng ngay giữa trán Rắn Hổ Mang.

Đầu tên Rắn Hổ Mang bị một mũi tên dài xuyên thẳng qua làm cho máu tươi chảy loang ra cả đầu.

Anh ta trợn trừng cả hai mắt, không cam tâm mà ngã xuống sau đó cũng không thấy anh ta tiếp tục cử động nữa.

Xà Vương Tây Bắc tức giận mảng nhiếc: “Thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều, suốt ngày chỉ biết làm cho ông đây mất mặt.”

Quả đúng là Xà Vương Tây Bắc, ngay cả người của mình mà anh ta cũng tàn nhãn giết chết.

Đám đông chứng kiến một cảnh tượng này ngoài sự sợ hãi còn có cả một chút kinh ngạc.

Khoảng cách xa như vậy, cánh trực thăng quạt ra luồng gió lớn như thế nhưng Xà Vương Tây Bắc chỉ dùng một mũi tên mà đã có thể bắn trúng vào giữa trán Rắn Hổ Mang, làm cho anh ta chết tươi.

Quả nhiên kỹ thuật bản cung của Xà Vương Tây Bắc thực sự khiến cho người ta phải hết hồn kinh ngạc.

Ngay sau đó Xà Vương Tây Bắc đã rút ra một mũi tên khác rồi nhảm thẳng về phía Diệp Huyền Tân.

Đám đông thấy thế thì vội vàng tránh xa Diệp Huyền Tân để tránh khỏi bị vạ lây.

Diệp Huyền Tân không né cũng không tránh, anh chỉ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Xà Vương Tây Bắc.

Trong ánh mắt của anh không hề có một chút sợ hãi nào, mà chỉ tràn đầy sự khiêu khích và… khinh thường.

Xà Vương Tây Bắc nhìn thái độ khinh khỉnh của anh: “Hai con mắt của cậu làm cho ta cảm thấy cực kỳ ghét.”

“Vậy thì ta sẽ tước đi đôi mắt của cậu trước.”

Vụt!

Mũi tên dài bắn ra khỏi dây cung, nó lao nhanh như một tia chớp bản thẳng đến chỗ Diệp Huyền Tân Diệp Huyền Tân chắp hai tay ở đẳng sau lưng, sừng sững bất động, Thậm chí hai mắt còn nhìn thẳng vào mũi tên đang lao nhanh về phía mình Ngay tại khoảnh khắc này trong đầu tất cả mọi người đều nảy ra một suy nghĩ giống nhau đó là: Diệp Huyền Tân đang đâm đầu vào chỗ chết.

Thế nhưng trong giây tiếp theo, tất cả mọi người ở đó đều bị tát thẳng vào mặt.

Bởi vì mũi tên dài nhọn hoắt đó đã dừng lại ngay trước mặt Diệp Huyền Tần.

Mọi người thật kỹ, lúc này mới kinh ngạc phát không biết từ lúc nào mà Diệp Huyền Tân đã đưa hai ngón tay kẹp chặt lấy chiếc mũi tên đó.

Quả thực là anh ra tay quá nhanh, nhanh đến nỗi mọi người còn không kịp nhìn thấy tay anh động đậy một chút nào!

Anh có thể kẹp mũi tên dài như thế chỉ bằng hai ngón tay, làm cho mọi người nảy ra một suy nghĩ khác.

Có lẽ tài năng của Diệp Huyền Tần còn khá hơn Xà Vương Tây Bắc một chút.

Dù sao thì việc kẹp một mũi tên dài bằng tay cũng khó hơn bản cung rất nhiều lần.

Trước đây mọi người chỉ biết anh rất mạnh, nhưng không ngờ lại có thể mạnh đến như vậy.

Thế mà lại có thể đấu tay đôi với cả Xà Vương Tây Bắc.

Mà Xà Vương Tây Bắc lúc này cũng nở nụ cười hài lòng: “Không tồi, cậu có tư cách làm đối thủ của ta đó.”

“Đến đây tìm ta đi, nói không chừng có u mở to mắt hết cỡ để nhìn thể làm ta vui vẻ, ta sẽ tha cho cậu một mạng.”

Diệp Huyền Tân vứt mũi tên dài xuống đất, đầu kim loại của chiếc mũi tên hoàn toàn bị cắm sâu vào nền bê tông cứng nhắc.

“Xin lỗi, anh không đủ tư cách để làm đối thủ của tôi”