Diệp Huyền Tân quay trở về phòng, càng suy nghĩ càng cảm thấy chuyện này có gì đó mờ ám.
Người vạch trần việc từ hôn của bản thân và Liễu Yên Nhi, e rằng mục đích thật sự là muốn xảy ra tranh chấp với nhà họ Liễu đây mà.
Mình với nhà họ Liễu hai bên cùng thi vậy trong chuyện này, ai là người có lợi nhất?
Không nghỉ ngờ gì nữa, đó là chủ nhân của Triệu phú, người được gọi là “Lão Phật gia” rồi. Khả năng rất lớn là do ông ta chúng tay vào. Vậy cũng tốt, mình cũng không cần vội vàng tiêu diệt ông ta. Chỉ cần đợi ông ta ra tay ngoi lên mặt nước, mình sẽ hốt gọn một mẻ, nhổ cỏ tận gốc.
Anh gọi điện thoại cho Tham Lang: “Tham Lang, hiện tại đừng động đến Lão Phật gia.”
“Chờ thêm một thời gian nữa, chúng ta sẽ hốt gọn một mẻ.”
Tham Lang: “Em biết rồi.”
Nhà Họ Liễu.
Liễu Yên Nhi mặt đầy nước mắt, kể chuyện mình bị đánh cho bố mình Liễu Thành Gia nghe.
Liễu Thành Gia nhìn hai dấu tay đỏ bừng in trên mặt con gái mình, lập tức nổi trận lôi đình.
“Tên khốn kiếp! Chỉ là một con chó rẻ rúng bị bỏ rơi lại dám tổn thương con gái nhà họ Liễu ta”
“Nó ăn gan hùm mật gấu rồi à!”
Một người nhà họ Liễu nhỏ giọng nói: “Yên Nhi, hay là do con chưa nói rõ con là người nhà họ Liễu, cho nên anh ta mới dám ra tay đánh con?”
Liễu Yên Nhi nói: “Con đã nói rõ ràng rồi, nói con là cô chủ ngàn vàng nhà họ Liễu, thế nhưng anh ta ra tay còn ác hơn, còn nói nhà họ Liễu xách giày cho anh ta cũng không xứng”
“Cái gì?” Trong mắt Liễu Thành Gia lộ ra hung quang Nhục mạ con gái ông ta thì thôi, lại còn dám nhục mạ cả nhà họ Liễu “xách giày cho nó cũng không xứng”!
Nó phải chết!
Liễu Yên Nhi nói: “Bố, bố mau bảo anh về, để cho anh bản chết tên Diệp Huyền Tân đó đi”
“Câm miệng!”
Liễu Thành Gia trách mắng: “Anh con là Tướng, là bộ mặt của nhà họ Liễu ta. Để anh con ra tay đối phó với Diệp Huyền Tân, cho dù là đối với anh con hay đối với nhà họ Liễu ta đều là một sự sỉ nhục”
Chỉ là một thẳng rơi mà cũng xứng ư?
Liễu Yên Nhi nói: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Liễu Thành Gia có chút nhức đầu: ‘Aiz, nhà họ Liễu chúng ta mà phải ra tay xử lý một đứa con rơi thì thật là mất mặt.”
“Để các nhà quyền thế khác biết được, bọn họ sẽ mỉa mai chúng ta.”
“Chỉ có thế khiến tên kia ngoan ngoãn giải quyết rồi đến đây nhận tội, như thế mới có thể cứu vãn danh tiếng của nhà họ Liễu”
€on trai của Liễu Thành Gia, Liễu Việt Bân bỗng nhiên lên tiếng: “Bố, chuyện này bố cứ giao cho con giải quyết.”
“Con sẽ đặt quan tài đến trước mặt Diệp.
Huyền Tân, đảm bảo nhà họ Diệp phải ngoan ngoãn bò vào, lấy tính mạng ra mà đền tội với nhà họ Liễu chúng ta.”
Liễu Thành Gia vui mừng gật đầu: “Ừm, Việt Bân, chuyện này giao cho con, đừng khiến nhà họ Liễu thất vọng.”
“Bố yên tâm” Liễu Việt Bân mỉm cười: “Bố cứ chờ tin tốt của con đi”
Liễu Việt Bân lập tức cho người làm ra một cái quan tài, mang theo hai tên vệ sĩ, đẳng đãng sát khí tiến đến công ty truyền thông Huỳnh Thư. Thậm chí cậu ta còn mang theo một khẩu súng. Nếu như Diệp Huyền Tân không ngoan ngoãn chấm dứt, cậu ta sẽ bắn Diệp Huyền Tần thành cái rổ. Nếu như.
chuyện lần này giải quyết êm đẹp, tin rằng vị trí gia chủ nhà họ Liễu sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay cậu ta Rất nhanh, ba người thêm một cái quan tài tiến vào bên trong công ty truyền thông Hưỳnh Thư.
Nhân viên đang làm việc nhìn thấy chiếc quan tài, dây thần kinh lập tức căng như dây đàn. Không ngờ người nhà họ Liễu lại tìm đến nhanh như vậy. Thậm chí còn mang thêm một cái quan tài. Xem ra lần này bọn họ đến đây là muốn lấy mạng của Diệp Huyền Tần rồi
Uỳnh!
Quan tài rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn, mặt đất cũng phải rung lên ba lần.
Tim của mọi người cũng nhảy loạn theo.
Liễu Việt Bân lớn tiếng la lối: “Diệp Huyền Tần, cút ra đây gặp ông nội mày!”
Diệp Huyền Tân nhanh chóng đi ra. Nhìn thấy cái quan tài cùng với Liễu Việt Bân, Diệp Huyền Tần cười nhạt một tiếng.
Tới rồi, lại một tên thiếu đòn đây mà.
Khoảng thời gian này ra tay đánh mấy †ên thiếu đòn này anh cũng sắp mệt chết rồi.
Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Sao, biết trước mình sẽ chết, cho nên chuẩn bị trước cho mình một cái quan tài à?”