Quản gia cười cay đẳng, bà cụ Diệp thật là bất công, ngay cả một người ngoài như ông ta cũng không thể chịu đựng được.
Rõ ràng là anh em ruột, hơn nữa còn là anh em sinh đôi, nhưng thái độ của bà ta đối với hai người cháu lại hoàn toàn khác biệt.
Rất nhanh bà cụ Diệp đã tới công ty truyền thông Huỳnh Thư.
Bà ta ngạo mạn cầm gậy đập xuống quầy lễ tân, sau đó ngồi xuống chiếc ghế phía trước.
“Mau đi gọi sếp Diệp Huyền Tân của các người ra đây, nói là bà nội nó đến tìm.”
Bà lão này là bà nội của sếp, quầy lễ tân bị đập cũng chỉ dám tức mà không dám nói, đành chạy vào gọi Diệp Huyền Tân.
‘Sau khi biết tin, Diệp Huyền Tần liền cười cay đẳng: “Bà nội? Bà ta vẫn còn mặt mũi tự xưng là bà nội của tôi?”
“Bà ta vẫn chưa nhận ra được sự thật, cho rằng tôi vẫn là đứa bé bị nhà họ Diệp bỏ rơi để cho mọi người ức hiếp năm đó sao?”
Anh đứng dậy, bước ra ngoài.
Từ Lam Khiết vội vàng giữ lấy cánh tay của Diệp Huyền Tân: “Huyền Tân, em đi cùng anh”
“Chuyện này không thể nào trách anh được, em sẽ giúp anh nói rõ với bà ta.”
Diệp Huyền Tân bật cười, nếu như bà ta chịu nói đạo lý, vậy bản thân mình năm đó còn bị ngồi tù không?
Nực cười Diệp Huyền Tân vừa bước ra ngoài, bà cụ Diệp cũng bắt đầu chỉ mặt anh mà mắng “Thằng chó chết này, ngay cả người thân của mình mà mày cũng hãm hại được, mày có còn là người không hả?”
“Mau chóng liên lạc với Triệu Nhất Vương, bảo ông ta thả anh mày ra, nếu không mày không xong với tao đâu”
Diệp Huyền Tân: “Ô, trước tiên không nói tới việc tôi không hề hại Diệp Huyền Tề.”
“Tôi hỏi bà, có phải mưu hại người thân thì không phải là người không?”
Bà cụ Diệp: “Hỏi thừa”
Diệp Huyền Tân: “Vậy năm đó tôi bị hãm hại mà ngồi tù là chủ ý của aï? Là do ai quyết định?”
“Bọn họ có còn là người không?”
Bà cụ Diệp tức giận đập gậy xuống đất: “Nghịch tử, mày dám mắng tao không phải là người, mày đúng là thẳng bất hiếu!”
Diệp Huyền Tân: “Ồ, vậy bà đã chịu thừa nhận năm đó bà là người hãm hại tôi ngồi tù rồi?”
“Tao..” Bà cụ Diệp nhất thời cứng họng.
Giờ bà ta mới phát hiện ra mình bị gài bẩy.
Thằng con rơi này đã nhanh mồn nhanh miệng hơn trước đây rồi.
Bà cụ Diệp nhanh chóng quay lại vấn đề chính: “Tao không thèm dài dòng với mày”
“Chính mày bắt nhốt Diệp Huyền Tề vào tù, mày phải cứu nó ra”
Diệp Huyền Tân: “Tôi nhốt anh ta vào tù?”
“Tôi bảo anh ta ở ngoài đường giết bà lão kia à? Hay là tôi bảo anh ta tạo ra và dắt mũi dư luận?”
“Việc này là anh ta tự làm tự chịu, liên quan gì đến tôi!”
Bà cụ Diệp tức giận nói: “Nói như vậy, là mày không thể cứu nó?”
“Mày thật sự cho rằng, mày có một tí quyền lực trong tay liền có thể trèo đầu cưỡi cổ nhà họ Diệp sao?”
“Mày không biết, sau lưng nhà họ Diệp tao còn có một vị tướng quân chống lưng sao?”
“Sớm muộn gì bọn tao cũng gỡ bỏ chức quan của mày thôi!”
Bà cụ Diệp giận đùng đùng mà rời đi.
Diệp Huyền Tân: “Tôi sẽ theo đến cùng”
Sắc mặt Từ Lam Khiết tái nhợt: “Bà ta, sao bà ta có thể như vậy, cũng quá bất công rồi”
“Một chút năng lực phân biệt trái phải cũng không có” Diệp Huyền Tân cười cay đẳng.
Trước đây, anh còn đồng cảm với việc gia đình Từ Lam Khiết và Từ Hiên Lâm đối chọi gay gắt với nhau. Bây giờ xem ra tình hình của anh còn tồi tệ hơn họ.
Vừa nấy bà cụ Diệp nói, nhà họ Diệp còn có một vị tướng quân chống lưng?
Từ lúc nào nhà họ Diệp lại có tướng quân?
Diệp Huyền Tân gửi tin tức cho Tham Lang, bảo cậu ta đều tra rõ việc này.
Bên này, bà cụ Diệp còn chưa về đến nhà, đã vội vàng gọi điện thoại cho Liễu Thành Gia của nhà họ Liễu. Bà ta muốn nhờ tướng quân Liễu Yên Thành, con trai của Liễu Thành Gia ra tay giúp đỡ cứu Diệp Huyền Tề.
Sau khi nghe xong, Liễu Thành Gia liền thở dài.
Bà cụ Diệp lo lắng: “Ông Gia, sao lại thở dài, có gì khó khăn sao?”
“Lúc đầu chúng ta đã thương lượng rồi mà, tôi đối phó Diệp Huyền Tân, con trai ông là Liễu Yên Thành sẽ ra tay giúp đỡ”