Huyền Tân: “Mày…thằng con rơi, cút khỏi đây cho tao.”
“Ai cho mày ngồi đây”
Diệp Huyền Tân hỏi: “Ồ, chỗ này không phải mấy người để dành cho chỉ huy à?”
Lời nói ra khiến cho vô số người thảng thốt kinh ngạc.
Tên này rõ ràng biết chỗ này là dành cho chỉ huy mà vẫn dám ngồi vào, nghe ý tứ trong lời hẳn, không phải hắn chính là chỉ huy đấy chứ.
Haha, làm người ta cười sặc sụa luôn đó.
Không bao lâu sau, Liễu Yên Thành trong bộ quân phục cùng với mười mấy binh sĩ bước vào.
Khí chất tướng quân toát ra từ người anh ta khiến cho mọi người cảm thấy áp lực bội phần, phút chốc yên lặng hẳn đi.
Liễu Yên Thành hiếu kỳ hỏi: “Mọi người khi nấy cười gì đấy?”
Liễu Thành Gia vội nói hết ngọn nguồn mọi chuyện cho Liễu Yên Thành nghe Liễu Yên Thành nghe xong vô cùng tức giận: “Chết tiệt, tên này dám ngồi vào chỗ của chỉ huy, lại còn dám ám chỉ mình chính là chỉ huy, đúng là quá bất kính với chỉ huy mà”
“Đi, kéo tên nhóc đó ra ngoài cho tôi rồi đưa nó đến tòa án quân sự.”
“Rõ!”
Mười tên binh sĩ do Liễu Yên Thành mang đến vẻ mặt bừng bừng sát khí đi về phía Diệp Huyền Tân.
Tiếng cười của đám đông càng trở nên khô khốc hơn, chưa nói đến mười binh sĩ có thể đánh bại Diệp Huyền Tân hay không, tóm lại, chỉ cần Diệp Huyền Tân ra tay, chính là đã thua rồi.
Ra tay đánh quân nhân, tương đương với việc trở thành kẻ thù của quân đội!
Diệp Huyền Tề sợ Diệp Huyền Tân hèn nhát, không dám ra tay, liền nói khích: “Tên họ Diệp kia, không phải mày đánh nhau giỏi lắm sao? Nào, cho mọi người thấy đi chứ.”
“Nếu mày không ra tay, thì mày không phải đàn ông.”
Bà cụ Diệp và Liễu Thành Gia lần lượt đứng dậy, tránh ra chỗ khác, họ sợ lát nữa đánh nhau rồi sẽ liên lụy đến mình. Mười tên binh sĩ vây quanh Diệp Huyền Tân thành vòng trong vòng ngoài.
Đội trưởng hời hợt nói: “Tên họ Diệp kia, tôi khuyên cậu ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng đi, đừng phản kháng vô ích.”
“Cậu nên biết tội hành hung quân nhân là nặng lắm đấy!”
Diệp Huyền Tân quát mắng: “Đất nước tiêu tốn biết bao tài nguyên để bồi dưỡng các người, là muốn các người bảo vệ tổ quốc, vì dân phụng sự. Các người lại cậy đó đi trả thù cá nhân. Các người có xứng với bộ quân phục không?”
Đội trưởng tức giận mảng lại: “Mẹ kiếp, chưa đến lượt cậu dạy đời bọn tôi đâu.”
“Lên đây đi.”
Mười người lập tức thu hẹp vòng vây, quây lại đấm đá Diệp Huyền Tân Bịch, bịch, bịch!
Sau khi tiếng động nặng nề đó phát ra, cả mười binh sĩ ngã xuống đất, mặt mũi bầm dập, Còn Diệp Huyền Tân không những không hề hấn gì, thậm chí còn ngồi vững trên ghế không nhúc nhích chút nào.
Phù!
Tiếng thở hắt đâu đó vọng lại.
Cái tên này sao lại mạnh vậy chứ, mười binh sĩ gộp lại cũng không thể đẩy anh ta ra khỏi ghết Tuy nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ta đã ra tay với những binh Sĩ đang tại ngũ!
Đây là tội chết!
Diệp Huyền Tê vui mừng khôn xiết, vội vàng kêu lên: “Anh Yên Thành, tên này đã ra tay đánh binh sĩ tại ngũ rồi, cậu ta rõ ràng không xem quân đội ra gì cả.”
“Mau, tóm lấy tên này.”
Liễu Yên Thành gật gật đầu: “Diệp Huyền Tân, cậu lợi hại lắm.”
“Nhưng lợi hại cỡ nào thì sao có thể chống lại bộ máy cưỡng chế của nhà nước được chứ?”
“Đợi đấy, tôi sẽ đích thân đưa cậu tới tòa án quân sự.”
Diệp Huyền Tân đáp: “Ha ha, chỉ e rằng người bị đưa đến toà án quân sự cuối cùng lại là anh đó.”
Liễu Yên Thành: “Nói bậy.”
Liễu Thành Gia xua xua tay nói: “Yên Thành, con hà tất phải phí lời với cậu ta.”
“Chỉ huy có lẽ sắp đến rồi đấy.”
“Mọi người chắc đều biết, chỉ huy rất coi trọng danh tiếng, đối đãi với từng binh sĩ như anh em một nhà.”
“Tên này đã ra tay đánh anh em của chỉ huy rồi, hay để chỉ huy đích thân giải quyết đi”
Phù!
Ánh mắt mọi người đóng băng.
Thành Gia thực sự quá tàn nhãn với người này.
Ông ta thực sự muốn để chỉ huy tự mình xử lý Diệp Huyền Tân Diệp Huyền Tân e là sẽ chết rất thảm.