“Sói Hoang, dẫn người từ khu quân sự tỉnh Hà Sơn, tập hợp lại, đến dự án du lịch Nghĩa Tân.”
“Tham Lang, dẫn người từ khu quân sự thủ đô, tập hợp đến dự án du lịch Nghĩa Tân.”
“Độc Lang, Xà Lang…”
Nói chuyện điện thoại xong, trong mắt Diệp Huyền Tần lộ ra sát khí. Vốn dĩ, chỉ muốn biển thủ tài sản của nhà họ Liễu.
Thật không ngờ, họ liên tục thách thức giới hạn của anh.
Được rồi, lần này nhất định phải cho nhà họ Liễu tan thành mây khói.
Không lâu sau, Diệp Huyền Tần đã ở gần dự án du lịch Nghĩa Tân và tập hợp với đội cảm tử Lang Vương.
Sói Hoang, Độc Lang, Tham Lang, và vị “Xà Lang” mới được thêm vào đội hình “được mệnh danh là đệ nhất tông sư của Đại Hạ, Xà Vương Tây Bắc.”
Sói Hoang và Tham Lang mỗi người đều dẫn đầu một đội quân khoảng chục nghìn người, cảnh tượng rất hoành tráng và ngoạn mục.
Diệp Huyền Tần: “Tham Lang, chuyện kia điều tra đến đâu rồi?”
Tham Lang liền đáp: “Đã tra rõ ràng. Ở đây chưa bao giờ có sơn tặc”
“Nhưng mà có phát hiện lúc Liễu Yên Thành rời khu quân sự có mang theo một trăm người. Tuy nhiên, lúc đến đây chỉ có tầm năm mươi người theo sau.”
“Đám người còn lại có thể đã được Liễu Yên Thành sắp xếp để giả mạo sơn tặc.”
Diệp Huyền Tần dùng sức đẩm thật mạnh vào một viên đá bên cạnh: “Hừ, còn giảm xúi giục binh lính giả làm sơn tặc, đúng là nỗi sỉ nhục mà “Lần này nhất định phải nhanh chóng diệt trừ.”
“Tìm được địa điểm của đám sơn tặc kia không?”
Tham Lang lại nói: “Trên một ngọn núi hoang gần dự án du lịch Nghĩa Tân, người dân địa phương gọi là núi Hoang Tra”.
Đi!
Đoàn người diễu hành về phía núi Hoang Tra.
Trên đường đi, Diệp Huyền Tần bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Liễu Yên Thành.
Liễu Yên Thành nói: “Tôi đang ở trên núi Hoang Tra, thương lượng với bọn cướp, tìm cách giải cứu con tin.”
“Nếu anh đến đây, hãy đi một mình. Tránh mang nhiều người, sẽ bứt dây động rừng.” “Lỡ như con tin bị ảnh hưởng thì anh tự chịu trách nhiệm.”
Diệp Huyền Tần: “Được.”
Anh dừng lại rồi dặn dò: “Những người khác lặng lẽ bao vây núi Hoang Tra, đừng để bị phát hiện ra.”
“Còn mấy người, bí mật theo tôi lên núi, giải quyết đám sơn tặc.”
Sau khi giải thích, Diệp Huyền Trần đi về phía núi Hoang Tra mà không chùn bước.
Sau nửa giờ, anh đã leo lên đến ngọn núi.
Một tên cướp ngay lập tức khống chế Diệp Huyền Tần và dẫn vào một hang động.
Trong hang động, Liễu Yên Thành đang đối đầu với tên chột mắt, khắp nơi đều tỏa ra bầu không khí căng thẳng.
Vết thương do súng bắn trên chân của Liễu Yên Thành đã được bằng bỏ, nhưng máu vẫn tuôn ra, nhuộm đỏ chiếc quần của hắn.
Từ Nam Huyên bị trói vào cột đá, vẻ mặt đầy tuyệt vọng và sợ hãi giống như một con mèo nhỏ.
Ngay khi cô nhìn thấy Diệp Huyền Tần, lập tức rống lên một cách cuồng loạn: “Diệp Huyền Tần, anh mau biến khỏi đây đi, tôi không cần anh cứu tôi.”
“Nếu anh xảy ra chuyện, Lam Khiết sẽ không sống nổi mất. Tôi không muốn phải hổ thẹn với em ấy suốt phần đời còn lại.”
Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi: “Từ Nam Huyên, cô nhớ kỹ cho tôi.”
“Lần này tôi cứu cô, sau này cô không được phép gây chuyện với tôi cũng không được đi khắp nơi sỉ vả tôi nữa.”
Anh thực sự có chút bất lực khi bị Từ Nam Huyên xả một tràng chửi bởi.
Từ Nam Huyên khóc không ra nước mắt: “Đã là lúc nào rồi mà còn nói nhảm như vậy chứ.”
“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám chết trước, tôi không chỉ sỉ vả anh thôi đâu, mà còn băm xác anh ra ném cho chó ăn đấy.”
lm miệng!
Tên chột mắt mất kiên nhẫn và mắng mỏ: “Hôm nay cả hai bọn mày đều phải chết!”
Liễu Yên Thành nói: ‘Chột Mắt, không phải chúng ta đã bàn bạc tốt rồi sao?”
“Nếu Diệp Huyền Tần chịu rút khỏi thủ đô, quay về tỉnh Hà Sơn này và ở lại cho đến cuối đời, anh sẽ để chúng tôi rời đi một cách an toàn.”