Lý Khả Diệu liền nói: “Ai da, Huyền Tần, đừng nói dối mẹ, mẹ biết rằng con và Nam Huyên đã bị bọn cướp bắt cóc.”
Diệp Huyền Tần vội vàng giải thích: “Mẹ, bọn con không phải bị bắt cóc, mà là con và Nam Huyên chủ động muốn điều tra tình huống sơn tặc ở đó.”
Từ Nam Huyền cũng đứng ra làm chứng cho anh: “Đúng vậy, có con làm chứng, bọn con không có bị bắt cóc mà là chủ động tìm tới để nhử bọn chúng.”
Lý Khả Diệu khó hiểu: “Nhưng bà cụ Diệp đã nói hai đứa bị bắt cóc còn nguy hiểm đến tính mạng.”
Ánh mắt Diệp Huyền Tần quét qua phía bà cụ Diệp.
Tim bà ta đập loạn xạ, trong lòng bà ta có một điềm báo dữ dội.
Chết tiệt, bà ta còn chưa báo cho Liễu Yên Thành, tại sao Liễu Yên Thành đã thả bọn họ quay về rồi?
Anh ta đã xảy ra chuyện gì sao?
Nhưng may mắn thay, thỏa thuận đã được ký kết, nhiệm vụ của bà ta đã hoàn thành.
Liễu Yên Thành sống hay chết không liên quan gì đến bà ta. Bà ta dửng dưng nói: “Nếu đã an toàn vậy tôi rời đi trước.”
Bà cụ Diệp chống nạng chuẩn bị rời đi.
“Mày … mày sớm muộn gì cũng sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.”
Anh lập tức bày ra vẻ giễu cợt: “Bà nội? Bà có xấu hổ khi gọi mình là bà nội của tôi không?”
“Trên đời này có người bà nào tự tay tổng cháu trai của mình vào tù!”
Từ Huy Hoàng và vợ không khỏi xúc động.
Chính bà ta là người đã khiến Huyền Tần vào tù sao?
Cuộc đời của Huyền Tần thực sự có quá nhiều cay đắng.
Bà cụ Diệp nghiến răng: “Được, được, được rồi!”
“Mày, cái thằng trời đánh, đủ lông đủ cánh rồi, nhà họ Diệp tao không quản mày nữa.”
"Nhưng đừng có mà kiêu ngạo, Thiếu tướng Liễu của nhà họ Liễu sẽ không tha cho mày!” Diệp Huyền Tần khẽ cười: "Thiếu tướng Liễu ở phía dưới sợ là không giúp được bà rồi.”
Vẻ mặt bà cụ Diệp vui mừng khôn xiết: "Thiếu tướng Liễu đang ở phía dưới? Càng tốt. Tao sẽ gọi điện thoại cho cậu ta ngay bây giờ để cậu ta xử lý mày.” Từ Nam Huyền tò mò hỏi: "Em rể, có phải đầu óc của bà nội anh có vấn đề không?”
"Bà ta thậm chí còn không hiểu anh đang ám chỉ tới dưới địa ngục nữa.” Diệp Huyền Tần khẽ cười với cô: "Chỉ mỗi lời thôi thì không thể truyền đạt được..
Mọi người có mặt đều bị sốc.
Trước kia Từ Nam Huyên mở mồm đều là “đồ yếu đuối”, Hôm nay có chuyện gì thế này, sao bắt đầu gọi là “em rể” rồi.
Không thể tưởng tượng nổi!
Bà cụ Diệp nhìn Diệp Huyền Tần với ánh mắt phức tạp: “Thiếu tướng Liễu… Thiếu tướng Liễu đã chết?”
“Mày… mày thực sự đã giết chết người ta sao?”
“Mày xong, mày xong rồi, quân đội nhất định sẽ không buông tha cho mày, cứ chờ bị tiêu diệt đi.” Diệp Huyền Tần mỉm cười: “Thiếu tướng Liễu là vì biết mình có tội nên tự sát vì sợ tội. Không liên quan gì đến chúng ta.”
Bà cụ Diệp nói: “Hả, mày nói cậu ta tự sát?”
“Tao có thể làm chứng, bọn mày và Thiếu tướng Liễu có thù sâu đậm như vậy, lần này Thiếu tướng Liễu bắt gặp bọn đồng thông đồng với sơn tặc. Cho nên bọn mày mới giết người diệt khẩu…”
Từ Nam Huyên từ trước giờ luôn đứng về phe chính nghĩa nghe vậy liền không nhịn nổi: “Này em rể, chị nghĩ chắc bà em kiếp trước là phù thủy rồi, lòng dạ bà ta đúng là quá độc ác.”
“Tại sao cứ năm lần bảy lượt đẩy cháu mình vào đường cùng cơ chứ?”