Lý Nhược Nam nói: “Bên kia có ba vị đại sư nổi tiếng ở Trung Hải. Tôn Lộc và bà cụ Tư đều là những đại sư hàng đầu có tiếng lâu năm. Ai trong số họ cũng rất ghê gớm. Có phải anh không biết bọn họ đáng sợ mức nào không?”
Lăng Khôi bình tĩnh nói: “Tôi thật sự không biết bọn họ đáng sợ mức nào, hay là cô kể cho tôi nghe đi”.
Lý Nhược Nam nói: “Từ nhỏ tôi đã nghe danh của bà cụ Tư và Tôn Lộc, cũng vì xem các video quyết đấu của bọn họ mà tôi quyết định tham gia vào giới võ thuật. Bọn họ đều là những nhân vật truyền kỳ trong giới võ thuật ở Trung Hải”.
Lăng Khôi ngồi lặng lẽ nghe Lý Nhược Nam kể lại.
Lý Nhược Nam kể tiếp: “Nghe nói, trước khi trở thành đại sư võ thuật, bà cụ Tư đã là kẻ thù của hàng trăm người. Với tài năng và sức mạnh phi thường, bà ta đã khiêu chiến cao thủ ở khắp nơi. Từ khi còn trẻ đã chiến đấu trên toàn bộ đấu trường quyền anh ở Trung Hải, sau đó gia nhập vào giới võ thuật, liên tục thách đấu Taekwondo, Karate, Triệt quyền đạo, gây tiếng vang lớn. Cuối cùng còn gia nhập vào giới võ cổ truyền Trung Hải, liên tục thách đấu Ý quyền, Nội gia quyền, Thái cực quyền, biết dùng nhiều loại binh khí kiếm pháp. Khiến toàn bộ giới võ cổ truyền lúc bấy giờ đều vô cùng kính nể”.
Nghe Lý Nhược Nam kể, Lăng Khôi vô cùng hứng thú: “Nói vậy thì ở Trung Hải, ngoại trừ quyền anh, còn có giới võ thuật và giới võ cổ truyền nữa à?”
Lý Nhược Nam gật đầu, càng nói càng thích thú: “Đúng vậy, quyền anh là được coi là thị trường thương mại hóa hoàn toàn, nó là cấp độ thấp nhất của chuỗi sản phẩm trong giới võ thuật, cũng coi như là một phần của giới võ thuật. Nếu tính một cách nghiêm khắc thì không được coi là gì cả”.
Lăng Khôi nói: “Tôi hiểu rồi. Giống như hàng hóa và tác phẩm nghệ thuật, sản phẩm được thương mại hóa hoàn toàn thì luôn xếp cuối cùng. Chỉ những thứ có tính độc đáo, chưa bị thương mại hóa hoàn toàn thì mới là tác phẩm nghệ thuật”.
Lý Nhược Nam nói: “Đúng như ý anh nói. Quyền anh đã được thương mại hóa hoàn toàn, lợi nhuận và thu nhập hàng năm đều là con số khổng lồ. Nhưng cái mà giới võ thuật thực sự theo đuổi là quyền thuật võ đạo chân chính, chưa bị thương mại hóa. Dù sao thì bất cứ cao thủ võ thuật nào cũng sẽ không hạ thấp thân phận để đi đánh quyền”.
Lăng Khôi đáp: “Tôi hiểu rồi”.
Đúng vậy, võ sĩ đánh quyền đều là vì tiền.
Còn cao thủ thật sự thì có thể bán võ thuật để kiếm tiền sao?
Sẽ không đâu.
Cao thủ đều rất kiêu ngạo.
Lý Nhược Nam nói: “Vì vậy, thậm chí võ sĩ hạng kim cương cũng không đủ tư cách bước vào giới võ thuật. Trung Hải là một thành phố có lịch sử lâu đời. Có vô số môn võ được sinh ra. Hiện nay, có rất nhiều cao thủ võ thuật ở Trung Hải với năm người nổi tiếng nhất, trong đó có bà cụ Tư và Tôn Lộc”.
Lăng Khôi suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy giới võ cổ truyền thì sao?”
Lý Nhược Nam nói: “Giới võ cổ truyền đứng đầu chuỗi sản phẩm trong giới võ thuật. Tôi cũng chưa gặp bao giờ, chỉ được nghe đồn vậy thôi. Nghe nói, địa vị của năm vị đại sư đỉnh cao ở Trung Hải trong giới võ thuật cũng không tính là cao. Có đúng như vậy hay không thì tôi cũng không biết. Nhưng theo trình độ tiếp xúc của tôi thì năm vị đại sư này là nhân vật cấp cao nhất rồi”.
Lăng Khôi dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đương nhiên Lăng Khôi biết những gì Lý Nhược Nam vừa nói.
Lý Nhược Nam vẫn muốn thuyết phục Lăng Khôi, cô ấy nói tiếp: “Ai trong số năm vị đại sư võ thuật Trung Hải cũng đều rất tài giỏi. Lăng Khôi, anh nhất định phải cẩn thận. Ba vị đại sư liên thủ lại thì anh không thể chống đỡ nổi đâu. Bây giờ quay đầu vẫn chưa muộn”.
Lúc này, Giang Thanh Hải nói: “Cậu Lăng, tôi thấy lời cô Lý Nhược Nam nói rất có lý. Chúng ta hoàn toàn có thể tìm cách khác để đối phó, không cần tự xông vào bẫy như vậy”.
Lăng Khôi nhắm mắt lại: “Không sao, cứ đi thôi. Lần này đến nhà họ Đường chấm dứt mọi tranh chấp”.
Lăng Khôi nói xong liền quay đầu sang một bên, rõ ràng anh không muốn nói chuyện nữa.
Mọi người cũng không nói nhiều, chỉ có thể lái xe về phía trước.
Khoảng chín giờ, xe tiếng vào khu biệt thự Vân Đỉnh, đi về phía biệt thự số năm ở trên sườn đồi.
Vừa đến cổng đã thấy hai hàng người đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen.
Đứng đầu là Đường Xuyên Thủy và Đường Thục Thanh.
Hai người họ đứng ở cửa nhìn xung quanh, như thể đang đợi ai đó.
Lăng Khôi vừa xuống xe, hai người họ nhanh chóng bước lên tiếp đón, Đường Thục Thanh nói: “Lăng Khôi, cuối cùng anh cũng đến. Ông Lâm giăng sẵn lưới ở bên trong rồi, anh nhất định không được vào, mau đi đi”.
Đường Xuyên Thủy cũng nói: “Đúng vậy. Đại sư Tôn Lộc, đại sư Diệp Hùng, còn cả bà cụ Tư mà Tống Bác Văn đưa tới đều đang ở đây. Cậu đừng vào, bọn họ muốn giết cậu đấy”.
Cả hai người họ đều rất căng thẳng, sợ Lăng Khôi không biết tình hình bên trong, đi vào thì chỉ có tìm đường chết.
Lăng Khôi nghe vậy thì bật cười: “Không sao, cháu cho bọn họ bảy ngày là muốn xem nhà họ Đường có thể bày binh bố trận đến thế nào. Nếu đã đến rồi thì không có lý gì phải rút lui cả. Cháu đã đồng ý với ông cụ Đường thì nhất định sẽ làm được”.
Nói xong, Lăng Khôi chắp tay sau lưng, đi thẳng vào trong.
Lý Nhược Nam đứng phía sau Lăng Khôi sững sờ trước khí chất của anh, rồi lập tức đi theo.
Không biết vì sao, cô ấy cảm thấy máu trong người đang trở nên sôi sùng sục.