Chiến Thần Phục Thù

Chương 262



Trung Hải là một thành phố rất lớn, tổng cộng có ba nhà giam.

Một trong số đó có nhà giam của nhà họ Tần.

Một khi bước vào trong nhà giam của nhà họ Tần, thứ phải đối mặt là bóng tối vô tận, đó quả thật là sống không bằng chết.

Điểm này, mỗi người ở đây đều rất rõ.

Một gia tộc có thể xây dựng nhà giam, có quyền dẫn dắt đội bảo vệ thì đáng sợ cỡ nào chứ?

Không cần nghĩ cũng biết.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao bà cụ Tô lại quyết định bán đứng Tô Duệ Hân lần nữa.

Anh Lăng có thể chống lại ngọn lửa giận của nhà họ Tần sao?

Không thể nào!

Nhà họ Tần quá mạnh, cho dù bốn gia tộc lớn còn lại của Trung Hải liên hợp lại cũng chưa chắc có thể là đối thủ của nhà họ Tần.

Đám người bà cụ Tô lẳng lặng đứng nhìn Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn bước lên bắt lấy Tô Duệ Hân.

Còn Tô Duệ Hân vẫn đứng yên tại chỗ, mặc cho bọn họ đến bắt mình.

Từ sau khi Tô Duệ Hân và Lăng Khôi mỗi người đi một ngả, cô cảm thấy trái tim mình đã chết rồi.

Một cô gái yếu đuối không có trái tim, đối mặt với hai tên cao thủ bắt giữ, thì dứt khoát không phản kháng.

“Đừng, đừng mà!”

Chu Lam đứng chắn trước người Tô Duệ Hân, lớn tiếng hét lên: “Đừng bắt Duệ Hân vào nhà giam. Nhà giam là để trừng phạt tội phạm và hung phạm, Duệ Hân chẳng qua chỉ là đắc tội với Tần Sảng mà thôi, sao các người có thể bắt Duệ Hân vào nhà giam được chứ? Chẳng lẽ thế giới này không còn công lý nữa hay sao?”

Tần Sảng lạnh lùng nói: “Ha ha ha, nói chuyện công lý với nhà họ Tần tôi à? Đúng là nực cười. Bây giờ cuối cùng cũng biết sợ rồi sao? Ban đầu lúc các người cắt lưỡi tôi sao không biết sợ hả? Lúc đó chẳng phải các người rất hống hách ư? Tôi còn cho rằng các người có anh Lăng chống lưng thì không biết sợ là gì chứ”.

Chu Lam kêu gào van xin: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi các cậu. Xin lỗi! Cậu Tần Sảng, cầu xin cậu, đừng so đo với Duệ Hân nữa có được không?”

Hai tay Tần Sảng chắp sau lưng, mặt đầy vẻ ngạo nghễ: “Tô Duệ Hân không phải là người tình của anh Lăng sao? Có anh Lăng chống lưng, hống hách biết bao? Lúc cắt lưỡi tôi, khí thế hừng hực như hổ mà, còn ngang ngược cảnh cáo tôi rằng, nếu tôi không hài lòng, thì hỏi tôi có phục anh Lăng hay không? Ha ha ha. Hôm nay nhà họ Tần chúng tôi đến rồi đây, anh Lăng của các người đâu? Sao anh Lăng không ra để tiếp tục bảo vệ các người? Ha ha ha”.

Tần Thiếu Long đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Anh Lăng? Nếu anh ta dám đến, thì nơi này sẽ là mồ chôn của anh ta. Người này có được chút thành tích thì cho mình là người tài giỏi, còn cả gan dám ra tay với người nhà họ Tần! Đúng là chán sống”.

Tần Sảng cười lớn: “Anh Long nói không sai, lần này thấy nhà họ Tần chúng ta ra mặt, anh Lăng này chắc chắn bị dọa ngu người luôn rồi, là con rùa rụt cổ thôi. Nếu anh ta dám đến, một mình anh Long cũng có thể đánh bại anh ta”.

Tần Thiếu Long nói: “Nếu anh ta dám đến, không những anh đánh sẽ anh ta tàn phế trong một phút, còn phải cắt lưỡi anh ta xuống, trút giận cho em họ”.

Hai người kẻ tung người hứng, vô cùng hấp dẫn.

Lúc này Chu Lam đã rơi vào tuyệt vọng, không ngừng van xin. Kết quả căn bản không hề có tác dụng, Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn đẩy thẳng Chu Lam ra, giữ chặt lấy Tô Duệ Hân.

“Đừng ra tay, đừng ra tay! Xin các người, tôi quỳ xuống với các người không được sao?”, Chu Lam quỳ xuống đất, ôm chặt lấy đùi của Tần Thụ Thanh, cầu xin đến tan nát tim phổi.

Lúc này, Tần Sảng đột nhiên xông lên, đẩy mạnh Chu Lam ngã xuống đất: “Bà già như bà đúng là không nói lý, đắc tội với nhà họ Tần thì phải đối mặt với kết cục như vậy. Nhà họ Tô không cần các người nữa, anh Lăng cũng không dám đứng ra bảo vệ các người, các người còn có tư cách gì để cầu xin tôi hả? Cút đi cho tôi!”

Nói xong, Tần Sảng đấm đá Chu Lam túi bụi.

“Mẹ, mẹ đừng cầu xin bọn họ!”, Tô Duệ Hân nhào vào người Chu Lam, hét lớn: “Các người muốn bắt tôi thì cứ việc bắt là được, đừng đánh mẹ tôi, chuyện này không liên quan đến mẹ tôi”.

“Tôi không ưa bộ dạng bà ta gào thét đấy, không được sao?”, Tần Sảng không hề nương tay, tiếp tục đánh Chu Lam, lại lạnh lùng trừng mắt liếc xéo Tô Duệ Hân: “Tô Duệ Hân, ban đầu tôi nói với cô rồi, tôi có thể nhìn trúng cô, là may mắn của cô. Bảo cô uống rượu, ngủ một giấc với tôi cũng là may mắn của cô. Kết quả cô thì hay rồi, lại không tự biết mình là ai, còn ỷ có anh Lăng chống lưng cho cô, bảo người ta cắt lưỡi tôi. Lúc cô kiêu ngạo hống hách, đã từng nghĩ đến có kết cục như bây giờ chưa?”

Lúc này Tô Duệ Hân vô cùng bình tĩnh, một cô gái với trái tim đã chết, đối mặt với sự trừng phạt như ma quỷ, dường như tâm hồn phẳng lặng như nước: “Chuyện tôi tự làm, hậu quả tôi tự gánh lấy. Anh muốn dẫn tôi vào nhà giam thì cứ việc ra tay là được, đừng động đến mẹ tôi!”

Mấy lần Tô Duệ Hân muốn kéo Tần Sảng ra, kết quả đều bị Tần Sảng hung hăng đẩy xuống đất: “Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất gì ban đầu phải làm vậy. Tần Sảng tôi chỉ là muốn cô hiểu, ngỗ ngược với Tần Sảng tôi thì phải nhận cái giá thế nào”.

“Anh dừng tay, đừng đánh mẹ tôi, sức khỏe mẹ tôi không tốt!”, Tô Duệ Hân nhào lên phía trước lần nữa. Kết quả bị Tần Sảng hung ác đẩy ngã nhào xuống đất, sau đó Tần Sảng tiếp tục đánh mạnh vào người Tô Duệ Hân.

Chu Lam lao đến che chắn cho Tô Duệ Hân: “Đừng dẫn con gái tôi đi, đừng mà, nó là con gái duy nhất của tôi, không thể bị các người lăng nhục”.

“Mẹ!”

Tô Duệ Hân cố hết sức gào thét, kết quả vẫn không làm gì được, chỉ đành trơ mắt nhìn Chu Lam bị Tần Sảng đánh một trận, be bét máu.

Tần Sảng càng đánh càng hung ác, ra tay càng lúc càng nặng, hệt như một tên điên, đánh đập Chu Lam điên cuồng.

Lòng Tô Duệ Hân tràn đầy tuyệt vọng, lên tiếng kêu gào than khóc.

Từ trước đến nay chưa bao giờ Tô Duệ Hân cảm thấy tức giận và tuyệt vọng như vậy.

Trước mặt quyền thế thật sự, cô phát hiện mình chẳng khác gì con kiến bé nhỏ, chỉ đành mặc cho người ta lăng nhục, ngay cả chút sức phản kháng cũng không có.

Cảm giác tuyệt vọng sâu sắc này, khiến cô cảm thấy căm hận đến tận xương tủy.

Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ người nhà của mình.

Trở nên mạnh mẽ!

Chưa bao giờ khát vọng trở nên mạnh mẽ trong người cô lại trở nên mãnh liệt như vậy.

Vốn dĩ trái tim cô đã chết, cô từng có suy nghĩ chết thì chết thôi. Nhưng nhìn thấy mẹ mình bị người ta lăng nhục đánh đập dã man như vậy, cơn giận và cảm giác không cam tâm trong lòng cô lại lần nữa được bộc phát.

“Dừng tay được chưa? Tôi theo các anh xuống địa ngục! Anh muốn hành hạ tôi thế nào thì cứ làm thế đó. Xin anh đừng ra tay với mẹ tôi”, giọng nói của Tô Duệ Hân trở nên khàn khàn trầm thấp.

“Bây giờ biết chủ động đến tận cửa nhận lỗi với tôi rồi sao? Muộn rồi. Cho dù Tần Sảng tôi đánh chết mẹ cô ở đây thì đã sao chứ? Ngay cả anh Lăng – chỗ dựa của cô cũng đã làm con rùa rụt cổ, ai dám ngăn cản tôi? Ai có thể ngăn cản nhà họ Tần tôi?”, Tần Sảng hung tợn tàn ác, đang định đánh mạnh vào đầu Chu Lam

Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên đưa ra giữa không trung, chặn tay của Tần Sảng lại.

“Ai? Ai dám cản tôi? Muốn chết hả?”, Tần Sảng nổi giận, khi hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy phía trước xuất hiện một người đàn ông mặc áo đại cán màu xanh đậm, đeo khẩu trang che mặt.

Hắn cũng không biết người này xuất hiện thế nào, tại sao lại đột nhiên ngăn cản mình.

Người này đương nhiên chính là Lăng Khôi.